Editor: Nơ
Trong suốt thai kỳ, trừ những lúc tâm trạng thất thường do hormone gây ra, phần lớn thời gian cô đều rất hạnh phúc. Thế nhưng, không hiểu vì sao, sau khi sinh con, Mạnh Ly lại thỉnh thoảng rơi vào trạng thái lo âu khó diễn tả. Một nỗi bất an vô hình, không rõ nguồn cơn.
Rõ ràng lúc trước, điều cô ngày đêm mong mỏi chính là được mang thai. Giờ đây, mong ước thành sự thật, hai đứa trẻ chào đời, cả nhà ai nấy đều vui mừng, cô cũng rất hạnh phúc. Nhưng giữa niềm vui ấy lại len lỏi một cảm giác lo lắng mơ hồ.
Thậm chí, nhìn mọi người quay quanh chăm sóc hai đứa nhỏ, cô lại bất giác thấy như thể mình vừa hoàn thành một nhiệm vụ.
Nhiệm vụ.
Cô không thích từ ấy, cũng không thích chính mình lại có những suy nghĩ như vậy.
Cô chẳng có lý do gì để u sầu. Không ai ép buộc cô, tất cả đều là lựa chọn của chính cô.
Có lẽ, nguyên nhân gần nhất là bản năng làm mẹ trong cô vẫn chưa thực sự trỗi dậy.
Sinh con là một hành trình đầy nguy hiểm.
Dù sinh thường hay mổ, đều để lại tổn thương lớn cho cơ thể.
Mạnh Ly ở cữ tại trung tâm chăm sóc hậu sản, được Cận Thời Dược túc trực bên cạnh.
Mỗi ngày, cô chủ yếu là làm liệu trình phục hồi, ăn uống đủ chất, ngày ăn tới năm bữa. Cũng có các hoạt động khác như lớp yoga, nhưng do sinh mổ nên cô vẫn chưa tham gia được. Trong thời gian ở cữ, tuy có thể tắm rửa, nhưng do vết mổ nên chưa thể làm được.
Cận Thời Dược là một người chồng lý tưởng. Miễn là việc gì anh có thể thay cô làm, anh đều tình nguyện gánh vác, chưa bao giờ than vãn. Anh luôn ở cạnh, quan tâm từng chút đến cảm xúc của cô. Trung tâm chăm sóc hậu sản cũng rất chu đáo, cô không cần phải bận tâm điều gì ngoài việc nghỉ ngơi.
Thế nhưng, vẫn có những việc chẳng ai có thể thay cô làm, ví dụ như cho con ti sữa.
Hai nhóc con ti mẹ, nên mỗi ngày cô đều phải ăn đủ loại món dinh dưỡng, không chỉ để phục hồi sức khỏe mà còn để duy trì nguồn sữa.
Từ khi sinh con, giấc ngủ của cô bị xáo trộn nghiêm trọng. Đặc biệt là ban đêm, mấy lần bị gọi dậy để cho con ti sữa. Hai đứa cứ đến tối là tỉnh táo khác thường, ti không ngoan, hay quấy khóc. Lạ lùng hơn là, mỗi khi giao cho bảo mẫu bế, chúng lại khóc nức nở không ngừng, dỗ thế nào cũng không nín. Chỉ cần vào tay Mạnh Ly, chúng lại lập tức yên lặng.
Đã khuya rồi, mà hai đứa vẫn còn rất tỉnh táo, nằm trong lòng cô, đôi mắt tròn xoe như viên bi thủy tinh, liên tục ngó nghiêng tò mò quan sát mọi thứ.
Dỗ mãi không ngủ. Dỗ được một đứa thì đứa kia lại bắt đầu quấy, làm đứa đang ngủ cũng bị đánh thức.
Từ lúc sinh con đến nay, biết bao nhiêu cảm xúc dồn nén, cộng thêm sự biến động hormone, cuối cùng cũng bùng nổ.
Cận Thời Dược vừa bước ra khỏi phòng tắm, liền thấy Mạnh Ly đặt hai đứa trẻ lên giường, nhìn chúng chằm chằm: "Hai đứa muốn cái gì hả? Còn không chịu ngủ?"
Cô cố tình giả vờ nghiêm khắc, nhưng giọng nói mang theo tiếng nghẹn ngào, nghe vừa bất lực vừa tủi thân.
"Nếu vẫn không ngủ thì mẹ sẽ…"
Cô giơ tay lên, giả vờ vỗ mạnh xuống giường định dọa dẫm. Nhưng hai đứa nhỏ chỉ nhìn cô bằng đôi mắt trong veo ngây ngô, chân tay còn đạp loạn xạ, hoàn toàn không bị hù dọa chút nào.
Giây tiếp theo, cô đưa tay ôm mặt, bật khóc.
Cận Thời Dược vội vàng bước tới ôm lấy cô.
Anh gọi bảo mẫu đến, bảo bế hai đứa nhỏ đi.
Dù hai đứa nó lại khóc ầm lên, nhưng anh vẫn kiên quyết yêu cầu bảo mẫu bế đi dỗ.
Mạnh Ly vẫn không ngừng khóc, như thể bức tường phòng ngự cuối cùng sụp đổ.
Cận Thời Dược chỉ ôm cô thật chặt, không nói gì, vỗ nhẹ vào lưng để cô được thoải mái trút ra mọi nỗi lòng.
Đợi đến khi Mạnh Ly khóc mệt rồi, cuối cùng cô mới cất lời, vừa sụt sịt vừa lắp bắp không rõ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!