Chương 2: Truyện tranh đã được cập nhật

[Đang mở lối đi... Chào mừng bạn trở lại hiện thực.]

Âm thanh nhắc nhở vô cảm của hệ thống vang lên, dường như báo hiệu "cuộc thử luyện" đã kết thúc.

Trong bóng đêm, thành phố mang tên Giao Hoang tan biến ngay trước mắt, mang theo mùi vị mằn mặn của gió biển, cũng nhạt dần nơi chóp mũi. Khi Lê Lê mở mắt lần nữa, cô đã quay về phòng ngủ của mình.

Rèm cửa ban công kéo kín, màn chống muỗi trên giường cũng là loại chống sáng, lúc này khoảng không vuông vức trên giường giống như một cỗ quan tài đen kịt.

Bạn cùng phòng đã đi ngủ từ sớm, trong phòng tối om, yên tĩnh đến rợn người.

Lê Lê thử cử động, nhưng vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể tiếp tục nằm trên giường như một xác chết lạnh lẽo.

[Vì giá trị sinh tồn của bạn là 0, nếu trước 6 giờ sáng bạn không tích lũy được ít nhất một điểm sinh tồn, giao dịch sẽ kết thúc.] Giọng nói của hệ thống vang lên đúng lúc.

Lê Lê nghe vậy, cười khẽ một tiếng, cũng không mấy bất ngờ.

Bây giờ là nửa đêm, cô đột tử trước mười hai giờ, xuyên không vào thế giới truyện tranh đúng vào lúc nửa đêm, rồi quay về.

Mà thời gian cập nhật truyện tranh cũng là mười hai giờ, tức là truyện tranh vừa mới được cập nhật, dù người theo dõi có đông cũng cần thời gian lướt xem.

Đạo cụ vừa rồi là dùng số vốn ban đầu để mua, tức là ba điểm giá trị sinh tồn mà hệ thống cấp.

Hiển nhiên, cô đã tiêu sạch cả ba điểm đó.

Nếu trong vòng sáu tiếng tới không tích lũy được độ nổi tiếng, cô vẫn sẽ chết.

Nhưng Lê Lê chẳng lo lắng, căng thẳng của cô dường như đã tiêu hao hết khi đối thoại với ông chủ, giờ đây lại thấy nhàn nhã đến mức muốn trò chuyện với hệ thống.

"Hệ thống, ngươi có thể đối thoại được đúng không?" Lê Lê nói, không đợi hệ thống trả lời, cô ấy lại nói tiếp, "Thật lòng mà nói tôi rất ngạc nhiên, ba điểm giá trị sinh tồn có thể sống được ba ngày, việc các người cho không ba điểm giá trị sinh tồn cũng có nghĩa là dù lần đầu tiên tôi thể hiện thế nào, đều có cơ hội sống sót ba ngày, đợi đến lần cập nhật truyện tranh thứ hai."

Bộ truyện tranh 《 Cực Hạn Hắc Bạch 》 cách ba ngày ra một chương mới, mà khoản vốn khởi đầu cũng trùng hợp đúng vào thời điểm này.

"Nhưng rõ ràng các người không phải là nhà từ thiện." Cô nói.

Hệ thống không đáp lời, như ngầm thừa nhận.

Nó dường như chưa bao giờ che giấu sự lạnh lùng của mình, đúng như lời nó từng nói — nó chỉ phục vụ cho truyện tranh.

"Vì thế tôi nghĩ, đó chẳng phải con đường lui, mà là chi phí biểu diễn. Các người xem lần xuyên đầu tiên là màn chào sân của tôi, để đánh giá tiềm năng."

Ba điểm giá trị sinh tồn có thể đổi được không ít thứ, nhưng nếu muốn đổi những thứ liên quan đến dị năng thì có hơi ít.

Sau khi lục tung cửa hàng, Lê Lê đã chọn [Miễn nhiễm dị năng (3 phút)], bởi cô biết dị năng của người buôn tin nổi tiếng kia thuộc loại lĩnh vực.

Ông chủ là mục tiêu phù hợp nhất với cô — có độ nổi tiếng, cô có hiểu biết, và quan trọng nhất là anh ta biết điều.

Chỉ cần ngay từ đầu cô có thể khiến anh ta e dè, khiến anh ta tưởng rằng mình là một kẻ mạnh, thì có thể khoác lốt sói cho một con cừu.

Vì vậy, Lê Lê đã đánh cược ba điểm sinh tồn ấy. Cô hóa thân thành một dị năng giả ngạo mạn, chọc giận ông chủ.

Cô đã thành công, màn trình diễn kết thúc trọn vẹn, cô cũng giành được cái cớ để tiếp cận nhân vật chính.

"Độ nổi tiếng trong truyện tranh liên quan đến thiết lập nhân vật, nhưng quan trọng hơn là số lần xuất hiện." Cô nói. "Truyện tranh chỉ có bấy nhiêu khung, các người sẽ không lãng phí cơ hội cho phế vật."

"Lần xuyên đầu tiên trùng với thời điểm cập nhật, đó là cơ hội duy nhất chắc chắn được xuất hiện trên khung truyện, đúng không?"

Cô gái tóc đen nằm trên giường, nhắm nghiền mắt, nhưng đôi mắt ấy lại như đang mở, lấp lánh ánh sáng.

Cô như đang đối mặt với hoàn cảnh khốn cùng, nhưng trong lòng lại không chút sợ hãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!