Chương 5: (Vô Đề)

Lâm Tố lại đến bệnh viện số ba, mang cốc trà sữa cho y tá giúp cô lần trước. Cô ấy bưng lấy cốc trà sữa, đôi mắt tràn đầy vui sướng và hưng phấn sau khi uống đồ ngọt.

"Cảm ơn cô, tôi thích uống trà sữa nhất!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Tố đứng bên cạnh cô ấy, nhìn đôi mắt cô ấy thỏa mãn mà híp thành một đường, nói: "Đừng khách khí. Còn phải cảm ơn lần trước cô đã giúp."

"Hì hì." Y tá ngậm ống hút, ngượng ngùng cười một tiếng. 

Cô ấy uống hai ngụm trà sữa, nhớ đến công việc của mình, nhả ống hút ra hỏi Lâm Tố: "Hôm nay ngài đến khám và điều trị đúng không?"

"Đúng vậy." Lâm Tố còn xòe đơn đăng ký trong tay ra, "Vẫn là Đào Mục Chi."

"Bác sĩ Đào sao." Y tá xem đơn đăng kí của cô xong, nói với Lâm Tố: "Bác sĩ Đào bây giờ còn có bệnh nhân đang khám và điều trị trong phòng, cô có thể phải chờ một lát."

Lâm Tố nghe xong, tâm tình tốt vừa nhìn thấy y tá uống trà sữa ban nãy đã bay hơn nửa: "Anh ấy hẹn tôi 4 giờ đến."

Kết quả 4 giờ phòng khám của anh còn có bệnh nhân?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Y tá rõ ràng phát hiện cảm xúc của Lâm Tố đi lên, cô ấy vội vàng giải thích: "Đúng vậy, bác sĩ Đào quả thực hẹn ngài 4 giờ đến. Nhưng mà, ngài biết đấy chúng tôi tiếp xúc đều là những bệnh nhân tâm lý hoặc là trạng thái tinh thần không tốt. Có đôi khi thời gian khám và điều trị không đúng chuẩn lắm, bởi vì có một vài bệnh nhân tình hình nghiêm trọng, cần thời gian dài chữa trị."

Nói đến đây, y tá mỉm cười: "Ngài có thể hiểu được đi."

Lâm Tố: "..."

Cô chẳng hiểu được đâu nhé, tình huống của cô nghiêm trọng như vậy, lần trước ở phòng khám của Đào Mục Chi chỉ cần mấy phút.

Nhưng nói những lời này không có tác dụng gì, bây giờ phòng khám của Đào Mục Chi còn có bệnh nhân, cô cũng không thể xông thẳng vào được. Nghĩ đến đây, khí huyết Lâm Tố dâng trào, nhíu chặt lông mày.

"Người bệnh kia còn phải bao lâu nữa?" Lâm Tố hỏi.

Y tá nói: "Không chắc nữa."

Lâm Tố nói: "Vậy tôi đi đây."

Lâm Tố xoay người đi về phía thang máy, y tá nhanh chóng kéo cô lại, giữ chặt rồi bắt đầu khuyên: "Đừng mà, cô Lâm ngài đã đến rồi, đi như vậy sao khám và điều trị được. Thật ra bệnh nhân vừa rồi đã vào rất lâu rồi, chắc là sắp kết thúc rồi, ngài chỉ cần đợi thêm một lát thôi là được rồi."

Y tá thân hình không lớn, sức lại hơn người, bị cô ấy giữ chặt cánh tay, Lâm Tố hồi lâu không giãy giụa được. Tinh thần cô ấy bền bỉ, không khác gì Đại Cương.

Lâm Tố nhìn thoáng qua y tá, cô ấy mỉm cười với cô, cơn giận của Lâm Tố tạm thời đè xuống.

"Được, tôi đợi một lát."Y tá sau khi khuyên được Lâm Tố thì dẫn cô đi đến ghế dài bên ngoài phòng khám của Đào Mục Chi, bảo cô ở đây chờ anh. Chờ sau khi bệnh nhân kia của Đào Mục Chi kết thúc, ở trên màn hình điện tử ở hiển thị tên cô, đến lúc đó cô có thể trực tiếp đi vào.

Lâm Tố nghe lời y tá, ngồi ở trên ghế dài lạnh buốt. Ở bên phía y tá còn có chuyện khác, sau khi ngồi với Lâm Tố một lát, thì cầm trà sữa đi làm việc. 

Lâm Tố ngồi một mình ở đó chờ đợi.

Đã rất lâu rồi Lâm Tố chưa từng chờ đợi điều gì, thậm chí cô còn quên mất quá trình chờ đợi gian nan thế nào. Hoặc là chính vì quá trình chờ đợi gian nan, cô mới không chờ đợi nữa.

Ngồi trên ghế dài một lúc, Lâm Tố đứng lên. Cô đứng ở bên cạnh màn hình điện tử kia, trên màn hình điện tử là tên là người đang khám bệnh, còn đang tiến hành chưa kết thúc.

Lâm Tố dời mắt nhìn về bên cạnh, nhìn thấy giới thiệu vắn tắt của Đào Mục Chi mà hôm qua không thấy.

Nếu như hôm qua cô nhìn giới thiệu vắn tắt của các bác sĩ khác ở trên hai bên hành lang, sau đó lại nhìn thấy giới thiệu vắn tắt của Đào Mục Chi, vậy thì giới thiệu vắn tắt của Đào Mục Chi sẽ cho cô sự kinh diễm vô cùng lớn.

Thẩm mỹ là cần sự so sánh, ảnh chụp bên trên giới thiệu vắn tắt của Đào Mục Chi với ảnh chụp của các bác sĩ khác đằng trước đơn giản mà nói không thuộc cùng một thế giới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!