Chương 49: (Vô Đề)

Mở camera, Lâm Tố từ trên màn hình nhìn thấy gương mặt của mình. Mặt của cô vẫn đỏ, trong ánh mặt trời mang theo chút ngang bướng dâng trào. Kiểu ngang bướng này, kết hợp với bông hoa trắng bên tai cô, càng bổ sung cho nhau. Màu tóc nâu sẫm, búi tóc giống như nụ hoa, đóa hoa trắng nhỏ tươi mát đơn giản, có hơi giống như công chúa nhỏ trong phim hoạt hình điện ảnh của Disney.

Đào Mục Chi không chỉ có ngoại hình không thua gì người mẫu, khiếu thẩm mỹ cũng ổn. Lâm Tố thỏa mãn dùng ống kính soi ngắm, sau đó hài lòng cất di động đi, bất đắc dĩ trước tiên cứ cài bông hoa trắng nhỏ bên tai vậy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, đắm chìm trong gió núi Lâm Long. Lâm Tố làm tổ trong ngực Đào Mục Chi, nhiệt độ của anh ấm áp hơn cô, một lát sau cũng truyền nhiệt lượng ấm áp thoải mái cho cô.

Lâm Tố nghỉ ngơi một lát, hơi thở bình ổn, thể lực cũng khôi phục. Phát hiện Lâm Tố trong ngực giống như nai con, bắt đầu cựa quậy trong ngực anh, Đào Mục Chi cúi đầu nhìn cô. Khoảnh khắc ánh mắt anh rơi xuống, Lâm Tố lại ngồi phịch ở trong ngực anh.

"Nghỉ ngơi xong rồi?" Đào Mục Chi hỏi.

Lâm Tố đúng là nghỉ ngơi xong rồi, nhưng cô không muốn xuống khỏi ngực Đào Mục Chi, chỗ này còn cách cáp treo một đoạn, Lâm Tố không muốn đi. Cô cũng càng không muốn tách ra khỏi Đào Mục Chi.

Đào Mục Chi hỏi xong, Lâm Tố dựa vào trong ngực anh dụi dụi, nói: "Không có."

Nói xong, Lâm Tố cảm thấy chỉ dựa vào một mình mình không được, không thể khiến Đào Mục Chi mềm lòng. Vì thế cô ụp cái nồi cho Đào Mục Chi.

"Cũng bởi vì anh nhất quyết bắt tôi leo núi, khiến tôi mệt thành thế này." Lâm Tố oán trách, sau khi oán trách xong, nói với Đào Mục Chi: "Khả năng hôm nay tôi không ổn rồi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không phải có tình huống kia sao, leo núi vận động thể lực tiêu hao hết, xong việc ba ngày không rời khỏi giường nổi, Lâm Tố cảm thấy bây giờ cô chính là dáng vẻ này. Thân thể của cô nha, mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có.   

Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi đáp: "Đừng tùy tiện nói như vậy."

Đào Mục Chi vừa nhắc nhở, Lâm Tố: "..."

Được lắm, cô vốn chỉ là thuận miệng nói, nhưng Đào Mục Chi vừa nhắc nhở như vậy, khiến cho giống như bọn họ cùng nhau làm chuyện gì gì đó vậy, sau đó giày vò cô đến không xuống giường được.

Mà bây giờ cô được Đào Mục Chi ôm, giống như Đào Mục Chi giày vò cô thành cái dạng này, sau đó đang dỗ dành cô chịu trách nhiệm với cô vậy.

Lâm Tố: "..."

"Tôi muốn xuống." Mặt Lâm Tố nóng lên, tim cũng loạn nhịp, cô giãy giụa muốn từ trên người Đào Mục Chi xuống. Nhưng cô muốn xuống Đào Mục Chi lại không cho cô xuống. Giữa lúc cô giãy giụa, Đà Mục Chi từ trên tảng đá đứng dậy, bế cô kiểu công chúa cùng đứng lên.

Lâm Tố: "..."

Mà tình cảnh này, có giống hai người sau chuyện đó, Đào Mục Chi bế cô đi tắm sạch cơ thể không cơ chứ?

Lâm Tố giãy giụa: "Tôi nói là tôi muốn xuống anh không nghe thấy hả!"

Lâm Tố giống như mèo con vùng vẫy ở trong lòng anh, nhưng chút sức lực của cô, Đào Mục Chi thậm chí còn chẳng cần dùng sức, chỉ dùng tay đã có thể khống chế.

Lâm Tố đang quẫy đạp trong ngực anh, Đào Mục Chi sừng sững bất động, hỏi: "Em lại có thể rồi?"

Lâm Tố: "..."

Cái gì gọi là tôi lại có thể rồi? Tôi vẫn luôn rất có thể có được không!

Nhưng mà nếu như cô nói như vậy, thì tương đương vả vào mặt bản thân vừa nói "không được". Mắt Lâm Tố giật giật, suy nghĩ một lý do.

"Lát nữa đi đến chỗ cáp treo, để người khác nhìn thấy chúng ta thế này không tốt lắm." Lâm Tố nói.

Quả thực là như vậy, đôi tình nhân nhỏ bình thường ở nhà dính nhau như sam thế nào cũng được, ra ngoài vẫn phải chú ý ảnh hưởng. Mà sau khi nghĩ đến "đôi tình nhân nhỏ", "dính nhau như sam", "chú ý ảnh hưởng", Lâm Tố: "..."

Phi phi phi! Ai là đôi tình nhân với anh chứ! 

Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi vẫn không nhúc nhích, anh nói: "Không có gì, bọn họ chắc là cũng quen rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!