Chương 48: (Vô Đề)

Trong hoạt động thể thao nếu nghỉ ngơi giữa chừng quá lâu sẽ có ảnh hưởng đối với chức năng cơ thể. Hơn nữa trực tiếp nghỉ ngơi thế này, có thể sẽ khiến cho Lâm Tố không muốn leo núi nữa. Nhưng tảng đá có hơi thấp, Lâm Tố cứ ngồi đó như vậy, cô suy nghĩ vốn đã khó khăn, nếu như nóng nảy nữa, có khả năng sẽ tụt huyết áp.

Xuất phát từ những nguyên nhân trên, Đào Mục Chi mới trực tiếp bế cô lên từ tảng đá. Mà không ngờ được là sau khi anh bế cô lên, Lâm Tố dứt khoát ôm lấy cổ anh vòng lấy eo anh, giống như gấu túi dính trên người anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thân hình Lâm Tố nhỏ nhắn, bế lên không cần tốn bao nhiêu sức, thậm chí cho dù bế ôm leo núi cũng không có vấn đề gì. Nhưng Đào Mục Chi không cứ bế Lâm Tố như vậy, hai tay của anh đặt bên hông cô, giống như xé keo da chó mà tách cô ra.

Thế nhưng một giây trước anh tách cô ra, một giây sau Lâm Tố lại dính lên. Tách hai ba lần, anh cúi đầu nhìn Lâm Tố đang vùi đầu ở cổ mình.

Mái tóc mềm mại của cô vùi giữa cổ anh, tai cô kề sát bên môi anh, nhìn khoảng cách gần như vậy, tai của Lâm Tố đáng yêu nhỏ nhắn, còn hiện lên chút viền đỏ. Đào Mục Chi nhìn qua viền đỏ này, động tác tách Lâm Tố ra của anh dừng lại, tay anh đặt bên hông cô, trầm giọng nói.

"Ăn vạ?"

Lâm Tố giống như là một con mèo nhỏ, cô cứ ngoan ngoãn như vậy mà vùi ở trong ngực anh, nghe được lời anh nói, viền đỏ hiện lên ở tai cô thậm chí còn nhột đến động đậy.

Lâm Tố sợ bị Đào Mục Chi buông xuống nên không hề buông lỏng cảnh giác, mặt của cô vùi ở trên vai Đào Mục Chi, buồn bực nói.

"Tôi thật sự không leo nổi đâu ấy." Lâm Tố đang làm nũng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bởi vì môi và chóp mũi bị đè trên vai của Đào Mục Chi, giọng cô truyền đến rất nhỏ, mang theo âm cuối và âm rung tinh tế, ngọt lịm. Giống như cái đuôi nhẹ nhàng gãi một cái, gãi trên đầu quả tim của anh. Mà lúc cô vừa nói, hơi thở xuyên qua lớp vải trên bả vai ẩm ướt dán trên làn da của anh.

Cánh tay Đào Mục Chi ôm lấy Lâm Tố nhẹ nhàng siết chặt một chút.

Sau khi cô làm nũng, Đào Mục Chi như là từ bỏ việc để cô xuống, thậm chí còn ôm chặt cô. Lâm Tố cảm nhận được ánh sáng của thắng lợi, thừa thắng xông lên. Cô giống như đứa trẻ cáu kỉnh, nghiêng đầu nhìn về phía Đào Mục Chi, bất mãn nói.

"Vì sao anh nhất quyết muốn tôi leo núi thế?"

Dù sao Đào Mục Chi thân thể cường tráng, bế cô giống như bế con mèo vậy. Cứ như vậy lộ trình một phần ba còn lại, anh mặt không đỏ hơi thở không gấp gáp là leo xong, sao mà anh nhất quyết muốn kéo cô xuống, cứ bế cô thế này mà leo lên cũng được mà.

Đào Mục Chi bế Lâm Tố, âm thanh của cô ở ngay bên tai anh, hơi thở lơ lửng trên làn da giữa cổ của anh, sau khi Lâm Tố nói xong câu đó, anh cúi đầu nhìn về phía Lâm Tố, Lâm Tố nghiêng đầu đối mặt với anh, ánh mắt Đào Mục Chi giống như biển đêm tối, cảm xúc cuồn cuộn không tiếng động mà không có ai phát hiện ra.

"Leo núi sẽ khiến em mau khỏe hơn một chút." Đào Mục Chi nói.

Lâm Tố: "..."

Cô cảm thấy Đào Mục Chi bây giờ, giống như là ông bố ân cần dạy bỏ con gái không nghe lời.

Đào Mục Chi là "bố", Lâm Tố tất nhiên là "con gái không nghe lời" kia rồi, Đào Mục Chi nói xong lời dụng tâm lương khổ của anh, Lâm Tố bĩu môi.

"Tôi là tâm lý có vấn đề, leo núi sao có thể khiến vấn đề tâm lý của tôi mau khỏe hơn được?" Lâm Tố nói.

Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi nhìn cô, hỏi: "Nghề nghiệp của tôi là gì?"

Đối diện với ánh mắt của Đào Mục Chi, Lâm Tố: "... Người mẫu."

Đào Mục Chi: "..."

Đương nhiên Lâm Tố biết nghề nghiệp của Đào Mục Chi là bác sĩ tâm lý, nhưng ngay từ đầu lúc anh đến nhà cô đã nói để cô coi anh thành người mẫu. Sao nào, bây giờ muốn lấy thân phận bác sĩ tâm lý ra đè người nên nhớ ra bản thân là bác sĩ tâm lý rồi.

Lâm Tố không có sức lực gì nói xong, Đào Mục Chi cũng không phản bác lại cô, cứ như vậy bế cô, yên tĩnh nhìn cô. Đào Mục Chi cũng không cần nói gì, chỉ cần nhìn như vậy, phòng tuyến tâm lý của Lâm Tố đã sụp đổ.

"Anh là bác sĩ tâm lý." Lâm Tố nói.

"Vậy tôi nói leo núi sẽ khiến em mau khỏe lại, là đúng hay sai?" Đào Mục Chi hỏi.

Lâm Tố: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!