"Không phải." Đào Mục Chi trả lời.
Lâm Tố: "..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nói "Phải" thì sẽ chết chắc!
Câu trả lời này của Đào Mục Chi rõ ràng khiến Lâm Tố không hài lòng lắm, Đào Mục Chi cũng không để ý, anh cúi đầu cầm bát đũa đẩy vào mặt trong bệ đá hoa phòng bếp, đổi đề tài.
"Ngày mai em có sắp xếp gì không?"
Lâm Tố: "..."
Có sắp xếp gì không thì liên quan gì đến anh chứ? Anh không phải vì tôi mà đến, đến nhà tôi cũng là vì là bạn bè đến thăm hỏi. Hôm nay thăm hỏi thì cũng thăm hỏi xong rồi, ngày mai anh tự mình thích đi chỗ nào thì đi đi, anh quản tôi sắp xếp thế nào?
Nghĩ đến đây, Lâm Tố nói: "Anh quản tôi sắp xếp ngày mai của tôi thế nào?"
Giọng điệu Lâm Tố rất hăng, Đào Mục Chi nghe cô tức giận đùng đùng nói xong, nhìn cô, đáp: "Chiều hôm nay tôi ở nhà em giúp đỡ, mặc dù là giúp mẹ em, nhưng là làm thay em tương đương với giúp em làm việc. Đây là ân tình em nợ tôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tố: "..."
Cho nên ban nãy anh mới nói trôi chảy như vậy, cảm động đến mức cô khóc như mưa, kết quả là đang làm nền cho việc cô nợ anh ân tình? Lâm Tố giận quá hóa cười, cô ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi, hỏi: "Tôi nợ anh ân tình?"
Trong lời nói của Lâm Tố mang theo chút sự tức giận được khắc chế cùng ẩn nhẫn, cô nhìn Đào Mục Chi, ý cười giống như bị đè dưới lớp băng mỏng manh, dù có nhìn thế nào, nụ cười kia cũng không giống như thật lòng thật dạ.
Có lẽ là bị nụ cười này của cô làm cho khiếp sợ, Đào Mục Chi nói: "Không hẳn."
Lâm Tố: "..."
Cái này còn chưa tính.
"Tính vào công việc." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: "???"
Nếu như đã nói đến đây, Đào Mục Chi giống như hạ quyết tâm phân tích với cô, sau khi nói xong, anh nói tiếp với cô: "Bình thường tôi ở nhà chăm sóc em, giúp em nấu cơm rửa bát, xem như là công việc của tôi. Nhưng bây giờ là ngày nghỉ, tôi vẫn phải tiếp tục làm việc, vậy phải nhân ba lương, đây là quy định quốc gia."
Đào Mục Chi ngay cả quốc gia cũng nói ra rồi.
Lâm Tố: "..."
Ai đó mau đến cứu cô đi, cô sắp bị Đào Mục Chi làm cho tức chết rồi!
Lâm Tố thật sự cảm thấy, sau khi cô quen biết Đào Mục Chi, cuộc sống của cô trải qua muôn màu muôn vẻ hơn rất nhiều. Nếu đặt vào trước kia, dĩ nhiên cô cũng không biết con người dưới tình huống tức giận tột cùng sẽ bị tức đến tình tĩnh hòa nhã. Cô thật sự muốn bình tĩnh hòa nhã mà đập bể cái đầu của Đào Mục Chi, nghiên cứu một chút xem trong đầu anh chứa cái gì, có thể khiến cho anh nói ra những lời khiến người ta không thể tưởng tượng nổi mà vừa vặn có thể khiến cô tức chết.
Nhưng Lâm Tố không làm.
Bởi vì giết người là phạm pháp.
Phòng bếp yên tĩnh, Lâm Tố đã bình tĩnh lại, mặt cô không biểu cảm nhìn Đào Mục Chi, muốn xem xem Đào Mục Chi làm nền móng lâu như vậy, đến cùng là muốn làm gì.
"Cho nên? Nhân ba lương anh muốn phát thế nào?" Lâm Tố hỏi.
Lâm Tố hỏi ra trọng điểm của chủ đề, Đào Mục Chi cũng đang chờ câu trọng điểm này, cô hỏi xong, Đào Mục Chi trả lời.
"Ngày mai dẫn tôi đi dạo chơi loanh quanh, đơn giản du ngoạn một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!