Sau khi Lâm Tố nghe xong câu này của Đào Mục Chi, cảm nhận được giá trị của anh khi đến nhà cô. Phải! Anh có thể thay cô xách đồ giúp mẹ cô, còn có thể thay cô giúp mẹ cô nấu cơm, rửa bát! Như vậy mẹ sẽ không nói mệt mỏi nữa, mẹ cũng có thể nghỉ ngơi một chút!
Cái này thực tế hơn quà tặng biết bao chứ ~
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng sau khi Đào Mục Chi nói xong, mẹ lại không nghĩ như vậy. Lần đầu tiên Đào Mục Chi đến nhà, dẫu sao cũng là khách, bảo anh hỗ trợ làm việc, thật sự có hơi không lễ phép. Biểu cảm của mẹ đầu tiên có hơi cứng đờ, sau đó giống như là kịp phản ứng, nét mặt hiện lên sự khó xử.
"Cái này sao được…" Lâm Mộ Hoa nói.
Bà còn chưa nói xong, cũng không đợi Lâm Tố tiếp lời, bác nông dân bên cạnh lại nói tiếp.
"Ài ~ Có cái gì mà ngượng ngùng chứ? Vị tiên sinh này là bạn của Tiểu Tố, cậu ấy cầm chẳng khác nào là Tiểu Tố cầm, đều là con nhà mình cả, nên giúp đỡ bố mẹ làm chút việc nên làm chứ ~ Tôi nói này cô bình thường nuông chiều Tiểu Tố quá, nhưng bây giờ ổn rồi, Tiểu Tố dẫn bạn qua, tay con bé không thể bị mệt, vị tiên sinh này giúp đỡ cầm đồ, không phải vừa vặn sao ~"
Trong lời của bác ấy, tràn đầy sự hài lòng với tình huống hiện tại. Sự hài lòng này bao gồm sự yên lòng rốt cuộc Lâm Mộ Hoa không cần tự mình xách đồ nữa, còn có sự tán thưởng với người bạn Lâm Tố dẫn đến có mắt nhìn như vậy, tiện thể ấn tượng đối với Lâm Tố cũng trở nên tốt hơn.
Nhưng đây không phải là điều Lâm Mộ Hoa muốn.
Lúc này, Lâm Mộ Hoa cảm nhận được có gì đó không đúng. Động tác ban nãy của Đào Mục Chi, lời nói kia, giống như làm ra, nói ra rất hợp tình hợp lý vậy, song một câu thật đơn giản như đã mở khóa gông cùm xiềng xích quấn quanh người Lâm Tố.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Mộ Hoa đứng nguyên tại chỗ, nụ cười dịu dàng trên mặt bà không đổi, nhưng ánh mắt nhìn Đào Mục Chi, hơi có chút căng thẳng.
Nhưng căng thẳng cũng chỉ duy trì một hai giây mà thôi, bà như là nhớ đến chuyện gì đó, sau đó ánh mắt thả lỏng. Bà nhìn qua Đào Mục Chi, trong mắt mang theo ý cười cảm ơn, sau đó lại nhìn về phía Lâm Tố, mắt ngập sự vui mừng.
"Vậy thì cảm ơn cậu Đào."
Ánh mắt mẹ là nhìn cô nói "Cảm ơn cậu Đào", điều này đại diện cho việc bà đặt lời cảm ơn Đào Mục Chi cầm đồ giúp mình ở trên người cô. Lâm Tố là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác như vậy, bởi vì cô dẫn Đào Mục Chi đến mà mẹ thấy vui mừng, hơn nữa cũng không cần mệt mỏi.
Cứ như vậy một đến hai đi, trong lòng Lâm Tố dĩ nhiên cũng nảy sinh chút cảm động đối với việc Đào Mục Chi đến đây.
Cô ngước mắt nhìn Đào Mục Chi đứng bên cạnh, Đào Mục Chi nhận ra được ánh mắt của cô cũng nhìn lại cô. Đối diện với ánh mắt của Đào Mục Chi, trái tim Lâm Tố đập thịch một cái, mặt cũng có hơi nóng lên.
Cái này có gì hay mà cảm động?
Đào Mục Chi vốn chính là bảo mẫu của cô, chăm sóc cô, thay cô làm việc là chuyện nên làm. Hơn nữa đến nhà cô cũng là anh chủ động nhắc đến, nếu đã đến rồi, phải làm chuyện cô muốn làm, ngoại trừ chăm sóc cô, còn phải chăm sóc mẹ cô nữa!
Nghĩ đến đây, Lâm Tố bình ổn nhịp tim, trong mắt cũng trở nên cực kỳ có sức sống. Cô khoác tay mẹ, nói: "Cảm ơn gì chứ, không cần cảm ơn, đây là việc anh ấy nên làm."
Nghe Lâm Tố nói như vậy, Lâm Mộ Hoa mỉm cười, dạy dỗ Lâm Tố nói: "Cái gì mà nên làm, không thể nói như vậy."
Bị mẹ dạy dỗ hai câu như vậy, Lâm Tố cúi đầu, giống như một nụ hoa hồng ỉu xìu. Lúc cô cúi đầu sám hối, Đào Mục Chi nói với Lâm Mộ Hoa.
"Cô à, Lâm Tố nói không sai, vốn là chuyện cháu nên làm."
Câu nói này của Đào Mục Chi, như là tưới nước cho nụ hoa ủ rũ của Lâm Tố, cô một lần nữa ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi mắt sáng ngời.
Cô nhìn về phía Đào Mục Chi nói chuyện, khẽ hất cằm liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó quay đầu nói với mẹ.
"Mẹ xem đi, đây là bản thân anh ấy nói."
Nhìn sự thay đổi của Lâm Tố, ánh mắt Lâm Mộ Hoa hơi chớp một cái, bà thu mắt lại cười khẽ một tiếng, sau đó đưa tay vỗ mu bàn tay con gái đang khoác tay bà.Chợ chiều nguyên liệu nấu ăn phong phú, Lâm Mộ Hoa dẫn theo Lâm Tố và Đào Mục Chi rất nhanh đã mua đủ nguyên liệu nấu ăn. Có Đào Mục Chi ở đây, Lâm Mộ Hoa không cần cầm gì hết, Đào Mục Chi sau lưng tự động gánh vác nhiệm vụ cầm tất cả nguyên liệu nấu ăn. Sau khi mua đủ nguyên liệu nấu ăn, ba người cùng nhau trở về nhà.
Về đến nhà đã 6 giờ, cần chuẩn bị cơm tối rồi. Chuyện nấu cơm tối này, Lâm Tố ở nhà xưa nay không được Lâm Mộ Hoa cho phép tham dự. Nhưng có Đào Mục Chi ở đây, Lâm Tố cũng không cần tham dự.
Đến phòng khách ở tầng hai, Lâm Mộ Hoa muốn nhận lấy nguyên liệu nấu ăn trong tay Đào Mục Chi đi nấu cơm tối, bà duỗi tay lại cầm không khí, Đào Mục Chi không đưa nguyên liệu nấu ăn cho bà, mà nói với bà.
"Hôm nay là cháu làm phiền, cơm tối để cháu làm cho ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!