Lúc Lâm Tố đang nhìn về phía Đào Mục Chi, bởi vì nụ cười của anh quá mê người, cô thất thần trong nháy mắt. Chờ sau khi cô hồi phục tinh thần, Lâm Tố: "..."
Sao lại cảm ơn cô rồi! Ai cho anh ở lại nhà tôi ăn cơm hả? Chẳng lẽ thật sự không khách khí thế à!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tố giãy giụa cơ thể, muốn thoát ra, nhưng tay Đào Mục Chi có lực lại hoàn toàn ôm trọn vai cô, cơ thể anh thì hoàn toàn ôm cô ở trong ngực, sau khi Lâm Tố giãy giụa hai cái, chẳng những không thoát ra được, ngược lại ở trong mắt của mẹ, giống như cô đang làm nũng với Đào Mục Chi.
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố ở trong ngực Đào Mục Chi sau khi giãy giụa vô hiệu mấy lần, dứt khoát cũng từ bỏ giãy giụa. Vừa rồi Đào Mục Chi nói bọn họ là quan hệ ở chung, vậy cũng không sai. Bọn họ quả thực là đang ở chung, chỉ là không phải ở chung kiểu bạn trai bạn gái, mà là kiểu ở chung cô chủ và bảo mẫu.
Khi cô muốn nói một câu nhắc nhở Đào Mục Chi quan hệ giữa hai người bọn họ một chút, Đào Mục Chi lại cực kỳ kịp thời xác nhận vị trí thân phận của anh trong quan hệ sống chung của bọn họ.
"Bình thường ở nhà đều là cháu nấu cơm, cháu có thể phụ giúp." Đào Mục Chi nói với Lâm Mộ Hoa, nói xong, anh liếc nhìn Lâm Tố trong ngực, "Em đi thay quần áo đi, chúng ta đi mua thức ăn."
Sau khi Đào Mục Chi nói xong câu này, Lâm Tố sững sờ chốc lát. Cô ngây ngốc nhớ đến mỗi một câu nói của Đào Mục Chi sau khi vào nhà cô, mỗi một câu anh nói, hình như đều sai nhưng lại giống như đúng, nhất thời cô cũng không biết rốt cuộc cô và Đào Mục Chi là quan hệ gì.
Mà lúc Lâm Tố ngây ngốc, đáy mắt Lâm Mộ Hoa hiện lên một tầng ý cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thật sao? Vậy cũng phải cảm ơn cháu bình thường đã chăm sóc Tiểu Tố." Lâm Mộ Hoa cảm ơn Đào Mục Chi xong, mỉm cười nói với Lâm Tố: "Tiểu Tố, đi thay quần áo, chúng ta đi chợ."
Đào Mục Chi sắp xếp cô thay quần áo, Lâm Tố không nhúc nhích. Nhưng mẹ sắp xếp cô làm cái gì, trước nay cô ngoan ngoãn nghe lời. Bây giờ đầu óc Lâm Tố hỗn loạn cào cào, giống như một cuộn dây quấn thành một cục vậy. Nhưng mặc dù loạn, mạch suy nghĩ chính vẫn rất rõ ràng.
Mẹ không ghét Đào Mục Chi, cũng sẵn lòng tiếp đón Đào Mục Chi, hơn nữa Đào Mục Chi cũng không phải là ăn cơm miễn phí, sẽ giúp làm cơm, vậy cô cũng đành bất đắc dĩ đồng ý cho anh ăn cơm tối ở nhà vậy.
"Được ạ." Lâm Tố gật đầu, tiếp đó lên tầng.Trong phòng khách tầng một chỉ còn lại Lâm Mộ Hoa và Đào Mục Chi. Hai con người xa lạ, không có sợi dây gắn bó là Lâm Tố, lần đầu tiên gặp mặt, dưới cùng một chỗ cùng một không gian, ít nhiều cũng có chút lúng túng.
Nhưng Đào Mục Chi và Lâm Mộ Hoa đều không phải là người dễ dàng khiến cho người ta nhìn ra sự lúng túng. Lúc Lâm Tố lên tầng thay quần áo, Lâm Mộ Hoa lại mỉm cười với Đào Mục Chi, bà nghiêng người qua, nói với Đào Mục Chi.
"Con bé thay quần áo phải mất một lúc, đừng ngại, trước tiên lên tầng hai ngồi một chút đi."
Lâm Mộ Hoa mời nhiệt tình, Đào Mục Chi nhìn bà, mỉm cười: "Vâng, cảm ơn cô."
Nói xong, anh đứng dậy lên cầu thang.
Hai người một trước một sau, đến phòng khách ở tầng hai. Không gian tầng một kiểu nhà này nhỏ hơn tầng hai, hơn nữa sống ở tầng hai an toàn, cho nên tầng một bình thường đều dùng để chứa đồ đạc, tầng hai thì là khu sinh hoạt.
Diện tích tầng hai của nhà Lâm Tố khá lớn, phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, ban công, được bố trí sạch sẽ ấm áp. Cầu thang nối liền với phòng ăn, hướng vào trong phía phòng ăn thì là phòng khách. Bên cạnh phòng khách có một cửa nhỏ, ngoài cửa là ban công. Ban công là kiểu hướng mặt trời, bây giờ nắng chiều nghiêng mình rơi xuống ban công, trên lớp kính ban công có thể phản chiếu rõ ràng cảnh tượng bên trong phòng khách.
Sau khi Đào Mục Chi lên tầng, Lâm Mộ Hoa mời anh ngồi trên ghế sofa phòng khách. Đào Mục Chi ngồi xuống, Lâm Mộ Hoa lại tìm kiếm trong ngăn kéo bàn trà, vừa tìm vừa dùng ánh mắt chứa sự áy náy nói với Đào Mục Chi: "Xin lỗi cháu, trong nhà bình thường không có nhiều khách đến, không biết lá trà để ở chỗ nào rồi."
"Cô không cần khách khí đâu, cháu uống nước là được rồi." Đào Mục Chi nói.
Đào Mục Chi nói xong, không đợi Lâm Mộ Hoa nói chuyện, điện thoại của anh đột nhiên rung lên. Đào Mục Chi áy náy gật đầu với Lâm Mộ Hoa đang muốn nói gì đó, tiếp theo, anh lấy di động ra.
Lúc lấy di động ra, Đào Mục Chi nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình. Khoảnh khắc nhìn thấy số điện thoại kia, gần như là trong một nháy mắt, ánh mắt Đào Mục Chi không tự chủ được nhìn về phía Lâm Mộ Hoa.
Trong ánh mắt anh mang theo chút hốt hoảng rất nhỏ, nhưng gần như là trong một giây thôi đã giấu những hốt hoảng kia đi. Sau khi che giấu, động tác nhỏ lén lút của anh đã bán đứng tâm trạng anh bây giờ, anh căng thẳng mím chặt đôi môi mỏng, thậm chí gò má chỗ cằm, anh khẽ cắn răng. Điều này đại diện cho việc hiện tại anh có chút hoảng hốt và lo lắng, bởi vì cuộc điện thoại trên tay bây giờ.
Lâm Mộ Hoa yên tĩnh quan sát anh. Đào Mục Chi thì ở trong sự quan sát của bà nhẹ nhàng thở phào một hơi, yết hầu anh chuyển động, tiếng rung của di động càng thêm dồn dập, như là bùa đòi mạng, đầu lưỡi anh khẽ tì lên răng hàm, sau khi liếm môi dưới, nhìn về phía Lâm Mộ Hoa.
"Thật xin lỗi, cô…"
Lúc Đào Mục Chi nói xong câu đó, vẻ quan sát trong mắt Lâm Mộ Hoa thu lại, một lần nữa hiện lên sự dịu dàng của bậc trưởng bối. Khi Đào Mục Chi gọi bà, đôi lông mày của bà khẽ nhướng lên, giống như là đang chờ Đào Mục Chi nói chuyện. Mà Đào Mục Chi chưa nói xong, bà giống như đã dự đoán trước được lời anh muốn nói, bảo một câu: "Cháu có thể đến ban công."
Ban công cùng phòng khách có cửa ngăn cách, giống như một không gian độc lập. Không gian này mặc dù cũng nằm trong phạm vi tầm mắt của phòng khách, nhưng có thể đảm bảo anh thấp giọng nói chuyện sẽ không để người trong phòng khách nghe thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!