Chương 44: (Vô Đề)

Đào Mục Chi đi đến trước mặt Lâm Tố.

Đang nghe điện thoại của Đào Mục Chi, cô chạy nhanh rời khỏi nhà, thẳng đến lúc cô gọi tên Đào Mục Chi, Lâm Tố còn cảm thấy như là nằm mơ. Nhưng bây giờ, Đào Mục Chi đứng bên cạnh cô, hình ảnh của anh phóng đại rõ nét, Lâm Tố có thể nhìn thấy góc cạnh anh bị không gian gọt dũa, có thể ngửi được hương cây linh sam quen thuộc trên người anh, cùng anh nhìn nhau còn có thể nhìn thấy trong ánh mắt anh phản chiếu bóng hình cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc này, Lâm Tố mới hoàn toàn cảm thấy chân thật.

Đào Mục Chi đứng ở trước mặt cô, nhưng Lâm Tố không biết vì sao anh đứng ở trước mặt cô. Cô ngửa đầu, tầm mắt và đường chân trời tạo thành một góc khéo léo, đây là bởi vì chênh lệch chiều cao của cô và Đào Mục Chi. Trái tim Lâm Tố đập dữ dội, bây giờ cô có được linh hồn tinh thần và thể xác mạnh mẽ nhất trong cả cuộc đời mình.

Đào Mục Chi đi đến trước mặt Lâm Tố, đứng vững vàng ở bên cạnh cô, anh cụp mắt nhìn về phía Lâm Tố. Hai người chỉ tách ra mấy tiếng, ngược lại Lâm Tố cũng không có bao nhiêu thay đổi. Chỉ tách ra rồi đoàn tụ cũng luôn có thể thôi thúc một chút tình cảm xuất hiện. Anh nhìn Lâm Tố, nhìn gương mặt vì chạy nhanh mà ửng đỏ của cô, chóp mũi thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, bởi vì chạy nhanh mà môi đỏ ứ máu, trái tim trống chỗ mấy tiếng của Đào Mục Chi, một lần nữa trở về vị trí cũ.

"Đến chơi." Lâm Tố hỏi anh đến làm gì, anh cho Lâm Tố câu trả lời.

Lâm Tố nghe được câu trả lời: "..."

Cái trấn nhỏ này có cái gì hay mà chơi? Huống hồ anh muốn đến chơi, lúc ấy khi cô đi sao không nói? Cho nên bây giờ anh chính là vì bản thân mà đến nơi này, không phải là vì cô?

Con mắt Lâm Tố trợn lớn rồi thu lại, cảm xúc thiên biến vạn hóa, cuối cùng, cô hơi nhếch môi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Ồ."

Đào Mục Chi nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô lấp lánh rồi tối dần, anh nhìn cô, hỏi: "Không mời tôi đến nhà em ngồi một lát?"

"Anh cũng không phải đến tìm tôi, đến nhà tôi làm gì?" Lâm Tố nhíu mày, ngước mắt bất mãn nhìn về phía Đào Mục Chi nói.

Đúng vậy đấy, nếu như anh đến tìm cô, vậy cô sẽ dẫn anh đến nhà cô ngồi một lát cũng chẳng sao. Anh là vì bản thân đến trấn chơi, vậy đến nhà cô làm gì? Nhà của cô cũng không phải là nhà nghỉ.

"Tôi đến chơi, vừa vặn có bạn ở chỗ này, theo lý đến nhà bạn ngồi một chút." Đào Mục Chi nói, "Cho dù tôi không chủ động qua, bạn bè cũng nên mời tôi đến ngồi một chút."

Lâm Tố: "..."

Ai là bạn bè của anh?

Lúc Lâm Tố cạn lời với lời ngụy biện của Đào Mục Chi, anh bổ sung một câu: "Quả tặng đến nhà em tôi cũng mang đầy đủ rồi."

Đào Mục Chi nói xong, Lâm Tố cảm nhận được bản thân có chút giống như bị Đào Mục Chi ép vào tình thế bất đắc dĩ. Cô cảm thấy cô căn bản không phải là bạn bè của Đào Mục Chi, mà anh giống như đối tượng yêu đương cô vẫn luôn không dám nói cho mẹ biết. Đối tượng yêu đương bất mãn mình là người yêu bí mật, cho nên đến nhà bức hôn.

Hơn nữa đối tượng đến bức hôn còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Chẳng qua là lời ngụy biện của Đào Mục Chi cũng tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với Lâm Tố, quả thực anh không phải vì cô mà đến, nhưng nếu như anh đã đến khu vực nhà cô rồi, còn gọi điện thoại cho cô, nếu cô không mời anh đến nhà ngồi một chút, hình như có chút không lễ phép lắm.

Tức mình thật, bị anh "bức hôn" thành công rồi.

Bất kể như thế nào, bị "ép" sẽ luôn khiến người ta có chút không tình nguyện. Lâm Tố có chút bực bội, sự vui mừng khi ban nãy nhận được cuộc gọi của Đào Mục Chi đã bị sự bực bội này che giấu. Cô nhìn Đào Mục Chi, cô không biết vì sao anh muốn nói là anh đến chơi. Nếu như anh muốn đến tìm cô, đến nhà cô, trực tiếp nói là vì cô mà đến, cho dù là lừa cô thì cô cũng không đến nỗi bực bội giống như bây giờ.

Người đàn ông này thật sự là phiền phức chết mà! Ngoại trừ làm cá kho ngon ra, quả thực không có một chỗ nào đáng khen.

Lâm Tố bực bội nhăn mũi, cô xoay người đi về phía đầu hẻm nhà mình, nói: "Đi thôi."

Sau khi Lâm Tố nói xong, lê dép lê đi rất nhanh, cô còn chưa đi được hai bước, cổ tay đã bị Đào Mục Chi kéo lại. Cổ tay cô nhỏ nhắn, ngón tay của Đào Mục Chi có thể dễ dàng nắm lấy. Lâm Tố bị nắm lấy cổ tay, cô giơ cổ tay lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn Đào Mục Chi.

"Còn muốn cái gì?"

Đào Mục Chi nói: "Tôi mang theo quà, ở trên xe, em giúp tôi cầm một ít."

Lâm Tố: "..."Đào Mục Chi mang theo rất nhiều quà, anh tự mình cầm không ít, Lâm Tố chỉ giúp anh cầm chút chút. Hai người ôm một đống quà, như là con gái dẫn con rể về nhà vậy, đi về phía nhà Lâm Tố.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!