Chương 43: (Vô Đề)

Lâm Tố xử lý xong vết thương cho mẹ.

Miệng vết thương xử lý xong, Lâm Mộ Hoa nhìn váy cô dính cồn đỏ, thúc giục bảo cô trở về phòng thay quần áo. Lâm Tố đặt bông xuống, về đến phòng ngủ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Xử lý xong vết thương, cũng chỉ mới qua mấy phút đồng hồ, 1 rưỡi chiều, ánh nắng cháy rực nhất. Lâm Tố trở về phòng, bị ánh nắng chói mắt chiếu một chút, cô cảm thấy mình giống như cá bị phơi khô.

Lâm Tố cúi đầu nhìn thoáng qua váy mình, váy đã bị cồn đỏ làm bẩn, giống như cô bị nhiễm bẩn vậy. Cô nhìn thoáng qua, thu lại ánh mắt, đưa tay cởi váy. 

Theo quần áo cô rơi xuống, điện thoại của cô cũng từ trong túi váy rơi ra. Điện thoại va chạm trên sàn nhà, phát ra một tiếng trầm đục, Lâm Tố lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua điện thoại trên mặt sàn.

Cô và Đào Mục Chi còn đang trong cuộc gọi.

Lâm Tố nhìn điện thoại rơi trên mặt sàn, cô cũng không cầm điện thoại lên, ngược lại ngồi xổm trên mặt sàn. Khoảng cách của cô và di động kéo gần, Lâm Tố cũng có thể nhìn rõ hơn tên của Đào Mục Chi.

"Đào Mục Chi. Anh còn ở đó không?" Lâm Tố hỏi.

Sau khi cô hỏi Đào Mục Chi xong, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Đào Mục Chi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Tôi đây."

Không ngờ thời gian dài như vậy cô không nói chuyện với anh, anh cũng không cúp máy. Vậy cuộc đối thoại ban nãy của cô với mẹ, Đào Mục Chi nhất định cũng nghe thấy đôi chút.

Nhưng cuộc nói chuyện của cô và mẹ hình như cũng không có gì, nghe thì nghe thôi.

Nghĩ đến đây, Lâm Tố nói: "Không có chuyện gì thì cúp máy trước đây, tôi phải đi thay quần áo, ban nãy lúc dùng cồn đỏ xử lý vết thương cho mẹ tôi không cẩn thận đổ vào người."  

Những chuyện này Đào Mục Chi biết, anh nghe được. Nghe được lời của Lâm Tố, Đào Mục Chi im lặng ngắn ngủi rồi anh hỏi.

"Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao cô lại bị thương."

"Hả?" Lâm Tố khó hiểu đáp lại một tiếng, ban nãy cuộc đối thoại của cô và mẹ không phải anh đều nghe được sao? Sau khi Lâm Tố đáp lại một tiếng, nhăn mũi, nói: "Thật ra cũng không có gì, mẹ tôi vì tôi nên tay cứa vào bị thương."

Giọng điệu Lâm Tố bình thản, như là đang trần thuật một sự thật mà nói lại câu này. Mà chờ sau khi cô trần thuật xong câu nói này, môi của Đào Mục Chi đã mím chặt lại.    Lâm Tố quy tội chuyện mẹ bị thương lên người mình.

Vào thời điểm vừa rồi, Đào Mục Chi quả thực nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của Lâm Tố và mẹ của cô. Mà trong cuộc đối thoại của hai người, Đào Mục Chi cũng rõ ràng mẹ của Lâm Tố đối xử với cô thế này là tình huống thứ mấy phương diện thứ mấy.

Mà cho dù anh biết, anh muốn kéo Lâm Tố ra khỏi mối quan hệ mẹ con này, cũng cực kỳ khó khăn.

Mẹ của Lâm Tố buộc rất chặt mối quan hệ mẹ con của bà và Lâm Tố. Đầu tiên là truyền bá tư tưởng một thời gian dài, để Lâm Tố hiểu sâu sắc mẹ yêu cô, đồng thời Lâm Tố cảm tạ tình yêu của mẹ, cũng sẽ đáp lại càng nhiều tình yêu cho mẹ, trong đó bao gồm cả sự tin tưởng kiên định không đổi. Trừ cái đó ra, mẹ của Lâm Tố không cho phép Lâm Tố tin tưởng bất kỳ người nào nghi ngờ hành động của bà, mà hiển nhiên tình yêu của Lâm Tố khiến cô nghe theo lời dạy bảo của mẹ, cứ như vậy Lâm Tố rơi vào trong vòng lặp vô hạn mẹ cô tạo ra cho cô, khiến cô càng không có khả năng ra khỏi quan hệ mẹ con này.

Trong lúc hai mẹ con trò chuyện, Đào Mục Chi phát hiện mẹ của Lâm Tố cũng không phải bởi vì yêu Lâm Tố mới làm như thế. Ngược lại, bà thông qua sự đau khổ của Lâm Tố lấy được chất dinh dưỡng và vui sướng.

Mà trong sự thu hoạch của bà, Lâm Tố từng chút bị hao mòn, thậm chí biến mất.

Lúc Đào Mục Chi vừa tiếp nhận bệnh án của Lâm Tố, người đại diện của cô Đại Cương nói rằng vấn đề tâm lý của Lâm Tố là bắt đầu từ hai năm trước. Mà trên thực tế, vấn đề tâm lý của Lâm Tố đã sớm bắt đầu rồi, chuyện hai năm trước chẳng qua chỉ là dây dẫn nổ tung vấn đề tâm lý của cô mà thôi.

Đào Mục Chi cúp điện thoại, cầm lấy di động đứng ở cửa phòng chơi bài suy tư. Anh suy tư một lát, ấn mở danh bạ, tìm đến giao diện thông tin của Uông Giai Hoa.

Ngón tay của anh ấn vào phần gọi điện cho Uông Giai Hoa, khoảnh khắc ngón tay ấn xuống, Đào Mục Chi thu tay lại, cũng cất di động đi. Anh xoay người lại, đẩy cửa phòng chơi bài ra. Sau khi Đào Mục Chi nhận được tin nhắn, rời khỏi bàn chơi bài đi ra ngoài gọi điện thoại. Lúc anh đi gọi điện thoại, bài của bọn họ mới rút được một nửa, trong lúc Đào Mục Chi gọi điện thoại, bài trong tay bốn vị trưởng bối còn chưa ném xuống.

Đào Mục Chi vừa trở lại, mắt bà cụ sáng lên, sau đó nói: "Cháu đừng trở lại, bốn người chúng ta chơi Quán đản rất tốt."

Mà Đào Mục Chi đi vào cũng không phải là để chơi bài, nghe được lời bà nội, Đào Mục Chi nói: "Được ạ. Vậy cháu ra ngoài một chuyến."

Bà nội ngạo kiều: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!