Lâm Tố đi vào phòng bếp.
Âm thanh vừa rồi là từ trong phòng bếp truyền đến, mẹ đang rửa bát. Sau khi cô chạy đến phòng bếp, nhìn thấy trên nền nhà đĩa ăn vỡ vụn, mẹ ngồi xổm trên mặt đất, còn có đôi tay bà vì muốn nhặt mảnh vụn đĩa mà vươn ra…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đừng, đừng chạm!" Lâm Tố hoảng sợ ngăn cản.
Thế nhưng trong tiếng gào thét hoảng sợ của Lâm Tố, Lâm Mộ Hoa giống như là mất đi thính giác, tay của bà cũng không dừng lại, bà duỗi tay chạm vào mảnh đĩa vỡ, một giây sau, lòng bàn tay bà bị mảnh vỡ cứa vào, máu chảy trên mảnh sứ trắng bị vỡ.
Động tác này của Lâm Mộ Hoa rất nhanh. Nhanh đến mức Lâm Tố thậm chí không có cơ hội đi ngăn cản bà, lúc cô phản ứng kịp, trong tầm mắt của cô, máu màu đỏ và mảnh sứ vỡ màu trắng dính vào nhau, hỗn hợp màu đỏ trắng đan vào nhau thoáng cái phản chiếu trên ánh mắt của Lâm Tố.
Xung quanh đều là máu của mẹ, máu đậm đặc lạnh giá thẩm thấu vào cô, nhưng cũng không nhấn chìm cô, mà tóm chặt lấy cô, đông cứng cô ở trong làn máu đỏ tươi.
Thân thể cô bị chất lỏng ngưng kết đè ép, vò nát, khiến cô không cách nào thở nổi, tim đập. Cô giãy giụa, lại không cách nào cử động được, mà cô cũng không biết giãy giụa…
Bởi vì đây là máu của mẹ.
Khoảnh khắc Lâm Mộ Hoa chảy máu, cũng không dừng lại động tác của mình. Tay của bà tiếp tục vươn về hướng mảnh vỡ trắng, ngón tay khác của bà theo động tác này bị cứa vào, máu của bà hỗn loạn chảy trên mảnh vỡ màu trắng, một khắc không dừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tố nắm lấy bàn tay chảy máu của Lâm Mộ Hoa.
"Con thu dọn." Cằm Lâm Tố đang run rẩy.
Nhìn thấy mặt Lâm Tố không còn chút máu nào, ánh mắt Lâm Mộ Hoa yên tĩnh dịu dàng, nắm chặt lấy tay của cô, máu cũng lan một chút đến tay cô.
"Sao có thể để con thu dọn được? Nếu như là con thu dọn, những vết thương này sẽ ở trên tay con. Mẹ không muốn khiến con bị thương, bởi vì mẹ bị thương mẹ không sao cả…"
Lời của Lâm Mộ Hoa còn chưa nói xong, Lâm Tố đã buông lỏng tay của bà. Cô đứng dậy cầm lấy dụng cụ dọn dẹp bên cạnh qua, quét mảnh vỡ dính máu vào trong thùng rác.
Mảnh vỡ bị dụng cụ dọn dẹp quét sạch vang lên tiếng thanh thúy, động tác của Lâm Tố rất nhanh, trong chốc lát đã dọn dẹp sạch sẽ mảnh vỡ. Làm xong những việc này, cô đổ mảnh vỡ vào trong thùng rác. Theo đó trong thùng rác truyền ra âm thanh mảnh vỡ vỡ vụn lần hai, Lâm Tố buông dụng cụ dọn dẹp xuống, ngồi xuống nắm chặt tay mẹ, nói: "Không sao, như vậy sẽ không bị thương."
Lâm Tố tìm một phương pháp. Không cần mẹ đi cầm, cô cũng không cần đi cầm, cô dùng dụng cụ dọn dẹp, sẽ không bị thương đến tay hai người, đây là cách tốt nhất.
Mà sau khi Lâm Tố dùng cách tốt nhất này, Lâm Mộ Hoa ngước mắt nhìn về phía Lâm Tố, ý cười dịu dàng giống như phủ thêm một lớp ý lạnh mỏng manh.
Bà hơi thu lại ánh mắt, ý lạnh kia biến mất, bà lại là người mẹ dịu dàng.
"Đúng vậy. Mẹ nên dùng dụng cụ dọn dẹp." Lâm Mộ Hoa nheo mắt, quét sạch ánh sáng trong mắt, bà cảm khái một tiếng, giống như đang trách bản thân ngu ngốc: "Lúc đó mẹ chỉ nghĩ đến con, không nghĩ đến cách này."
Mà Lâm Mộ Hoa tự trách, đương nhiên cô sẽ không trách cứ mẹ, sự chú ý của cô phần lớn đặt trên tay chảy đầy máu của mẹ, cô lôi kéo tay mẹ từ nền nhà đứng đậy, nói: "Con đi xử lý vết thương cho mẹ trước một chút." Lâm Tố dẫn Lâm Mộ Hoa đến phòng khách.
Sau khi đến phòng khách rồi, Lâm Tố để mẹ ngồi ở trên sofa, cô thì đi đến chỗ cất hộp thuốc lấy hộp thuốc ra. Lấy được hộp thuốc, Lâm Tố vẫn không quên rút một bông ngoáy tai qua, có thể vết thương nhỏ dính một chút mảnh vụn. Cô làm tất thảy đâu vào đấy, trình tự logic cực kỳ rõ ràng.
Lâm Mộ Hoa ngồi trên ghế sofa mềm mại, yên tĩnh nhìn Lâm Tố bận rộn trước sau. Trong mắt bà không còn ánh sáng vừa rồi, bà quan sát động tác, thần thái, phát hiện sự thay đổi của Lâm Tố.
Lâm Tố có chút thay đổi, so sánh ra sự thay đổi này cực kỳ ngắn ngủi. Đại khái khoảng thời gian bà rửa bát, Lâm Tố đã thay đổi.
Ăn cơm xong, lúc Lâm Tố rời khỏi bàn ăn, cô còn như con rối bị rút hết hồn phách. Nhưng bây giờ, cô giống như được truyền linh hồn một lần nữa vậy.
Cô tràn đầy sức sống, linh hoạt, thần thái sáng láng. Cô giống như con người vậy, có thể suy nghĩ, có thể hành động, có logic, có cách nghĩ.
Lâm Mộ Hoa bình thản nhìn chăm chú vào Lâm Tố. Mà Lâm Tố rất nhanh đã lấy được hộp thuốc đến, bắt đầu xử lý vết thương cho bà.
Hộp thuốc trong nhà có chuẩn bị sẵn thuốc, bởi vì Lâm Mộ Hoa như là thường xuyên sẽ bị thương, hoặc là lúc nấu cơm cho Lâm Tố, hoặc là lúc rửa bát cho cô, vết thương của bà chồng chất, hơn nữa mỗi một vết thương đều bởi vì Lâm Tố.
Lâm Tố cảm động lại đau lòng mẹ mình như thế, cô cẩn thận nâng tay mẹ lên, dùng miếng bông tẩm cồn đỏ, động tác nhẹ nhàng rửa vết thương cho bà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!