Lâm Tố hung dữ hỏi xong, bên đầu kia điện thoại, giọng của Đào Mục Chi bình tĩnh.
"Không sao. Tùy tiện gọi thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tố: "..."
Đây là anh gọi đấy nhé!
Cuộc gọi là Đào Mục Chi gọi qua đây, mà chẳng qua bọn họ cũng mới xa nhau có bốn tiếng đồng hồ thôi, anh đã gọi điện thoại qua rồi. Vừa nghĩ đến tất cả hành động của Đào Mục Chi, Lâm Tố đánh giá một câu.
"Anh dính người quá đấy."
Đầu kia điện thoại, Đào Mục Chi cười khẽ một tiếng. Tiếng cười này cách dòng điện từ trong ống nghe truyền đến. Mà ống nghe di động của Lâm Tố ở bên tai, tiếng cười mềm mại, giống như anh đang cười bên tai cô, cười đến trong lòng cô cũng có chút ngứa ngáy.
Lâm Tố cắn môi.
"Về đến nhà rồi?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Lâm Tố cắn môi, Đào Mục Chi đã thay đổi chủ đề anh "dính người". Mà Lâm Tố cũng chừa cho anh thể diện, không cười anh "dính người". Sau khi anh nói xong, cô cũng vừa vặn theo đó cùng chuyển chủ đề câu chuyện.
"Ừm, vừa mới ăn cơm xong." Lâm Tố đơn giản kể lại chuyện cô làm lúc về nhà, sau khi nói xong, cô ngẫm nghĩ, hỏi: "Anh thì sao, đang làm gì?"
"Chơi bài." Đào Mục Chi đáp.
Lâm Tố: "..."
Mà lúc Đào Mục Chi trả lời chơi bài, trên bàn đánh bài, bốn vị trưởng bối siết chặt quân bài trong tay, đang tha thiết mong ngóng đợi anh. Kỳ nghỉ Quốc khánh đến rồi, bố mẹ của Đào Mục Chi cũng trở về nhà. Về nhà rồi sau khi ăn xong cơm trưa, thì cùng hai ông bà trong nhà chơi bài.
Lúc tin nhắn Lâm Tố gửi qua, một nhà năm người đang rút quân bài, bài chưa rút xong, anh đã đứng lên gọi điện thoại cho Lâm Tố, cho nên bốn vị trưởng bối trong nhà đang giữ quân bài đã chọn xong chờ anh.
Năm người thì chơi Giữ vua. Nếu như một mình Đào Mục Chi trở về, sẽ cùng ông bà chơi Đấu địa chủ, nếu như bố mẹ trở về, sẽ cùng bọn họ chơi Đánh quán đản. Ba người Đấu địa chủ, bốn người chơi Quán đản, năm người Giữ vua… Nếu như sáu người, chắc là chơi Đủ cấp.
"Biết chơi Đủ cấp không?" Lúc Lâm Tố im lặng với hạng mục giải trí của gia đình họ, Đào Mục Chi hỏi một câu.
Anh hỏi xong, Lâm Tố cũng không nghĩ nhiều, đáp: "Không biết."
Đây là cách chơi bài Poker cơ bản nhất, vậy mà Lâm Tố lại không biết chơi. Đào Mục Chi hỏi: "Không biết chơi bài?"
"Ai nói chứ!" Lâm Tố lớn tiếng phủ nhận, sau đó giọng cô nhỏ ơi là nhỏ, đáp: "Tôi biết chơi Máy kéo."
Là cách chơi bài hai người.
Lần này đổi lại Đào Mục Chi im lặng.
Có điều sự im lặng của Đào Mục Chi và sự im lặng của Lâm Tố không giống nhau, Lâm Tố là không nói gì, mà Đào Mục Chi thì là suy nghĩ Lâm Tố từ nhỏ lớn lên ở gia đình đơn thân, ở cùng cô chỉ có mẹ, vậy trò giải trí chung của cô và mẹ cũng chỉ có chơi bài hai người.
Thành phần gia đình, chỉ nhìn cách thức giải trí cũng có thể nhìn ra.
Sau khi Lâm Tố nói xong Máy kéo, Đào Mục Chi trầm ngâm một lát, nói: "Tôi có thể dạy em."
"Dạy tôi cũng không có ai chơi cùng tôi." Lâm Tố nói.
Cô nói xong, Đào Mục Chi nói: "Sẽ có."
Trái tim Lâm Tố nhẹ nhàng vút lên, giống như đuôi chim yến lướt qua mặt hồ. Cô không biết tương lai người chơi bài cùng cô là ai, nhưng chỉ nghĩ thử, cũng có thể mơ ước trước một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!