Năm nay Lâm Mộ Hoa 45 tuổi, nhưng nhìn qua tuổi tác giống như vĩnh viễn chưa đến 40 tuổi. Khung xương thân hình bà nhỏ nhắn, tóc dài buộc sau đầu, cho người ta cảm giác điềm đạm nho nhã dịu dàng khéo léo, mang đến khí chất thơ hoa. Công việc của bà ấy là giáo viên, dạy học ở trường trung học trên trấn, môn Ngữ văn.
Nhìn thấy mẹ, Lâm Tố đứng thẳng người, có lẽ là bởi vì nguyên nhân trung học từng được mẹ dạy, có đôi khi vẫn xem bà là giáo viên. Mà trên thực tế Lâm Mộ Hoa là một giáo viên rất dịu dàng, càng là một người mẹ dịu dàng, bà ấy chưa từng đòi hỏi gì với Lâm Tố, toàn bộ sự đòi hỏi của bà ấy đều đặt trên người bản thân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy mẹ, Lâm Tố cũng mỉm cười, cô đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, nói: "Vâng, con về rồi ạ. Tối hôm qua nhận được tin nhắn của mẹ, con nên trở về sớm hơn mới phải. Chỉ là ban ngày trôi qua loạn quá, có đôi khi cũng không biết lúc nào với lúc nào, cũng quên mất kỳ nghỉ Quốc khánh."
Lời cô nói giống như đang giải thích vì sao không liên lạc với bà. Lâm Mộ Hoa nghe xong, nụ cười trên mặt không thay đổi, nói: "Này có là gì, con không trở về mẹ tất nhiên biết là con quên rồi, nhắc nhở con một chút là được."
Lâm Mộ Hoa nói xong, mắt Lâm Tố chớp chớp, mỉm cười: "Đúng vậy."
Dứt lời, hai người đứng ở chỗ từng người ban nãy gặp mặt, không nói thêm gì nữa. Lâm Tố đứng một lát, Lâm Mộ Hoa vẫn luôn nhìn cô mỉm cười, mắt cô giật giật, nhìn thoáng qua trên tầng, cười hỏi: "Ban nãy mẹ ở trên tầng làm gì vậy?"
Lúc cô vào nhà, Lâm Mộ Hoa từ tầng hai đi xuống.
Lâm Tố hỏi xong, Lâm Mộ Hoa như là đột nhiên phản ứng lại, đáp: "Mẹ đang ăn cơm. À, đúng rồi, con cũng nên ăn cơm trưa đúng chứ."
Buổi sáng Lâm Tố xuất phát lúc 9 giờ, đi ba tiếng đồng hồ, bây giờ cũng đến 12 giờ rồi, đến giờ ăn cơm trưa rồi. Hôm qua Lâm Mộ Hoa gửi tin nhắn cho Lâm Tố, nhưng lại giống như quên mất hôm nay con gái trở về, tự mình ăn cơm trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi bà ấy nói xong, vội vàng nói xin lỗi với Lâm Tố: "Xin lỗi con Tiểu Tố, mẹ ăn trước một chút. Có điều không sao, mẹ lập tức đi mua thức ăn mới cho con."
"Không cần." Lâm Tố nói, "Con cùng ăn với mẹ là được rồi."
Nói rồi, Lâm Tố bắt đầu lên tầng.
Mà lúc cô lên tầng, Lâm Tố Hoa lại ngăn cô lại, mỉm cười nói: "Không cần. Mẹ đi mua thức ăn mới nấu mới cho con, làm món cá kho cho con nhé, có được không?"
Lần này cũng không ngăn cản Lâm Tố nữa, lúc Lâm Mộ Hoa nói chuyện, Lâm Tố đã đã vượt qua cánh tay ngăn cản của bà ấy, lên tầng hai, Lâm Tố nói: "Không cần phiền phức, buổi tối ăn cá kho là được rồi…"
Đang nói chuyện, Lâm Tố đã đến tầng hai. Cách cầu thang tầng hai không xa chính là phòng ăn của nhà. Bàn ăn chỉnh tề đặt ở nơi đó, trên bàn ăn đặt bữa trưa của Lâm Mộ Hoa.
Một bát cháo trắng, một đĩa ngó sen lát đã hâm nóng mấy lần, chỉ có những thứ này.
Lâm Tố nhìn bữa trưa thế này, ánh sáng trong mắt cô không để lại dấu vết tối đi một chút, nụ cười bên môi cũng chậm rãi thu lại.
Lúc Lâm Tố nhìn thấy bữa trưa của cô, Lâm Mộ Hoa cũng đã lên tầng, nhìn thấy biểu cảm của Lâm Tố thay đổi, Lâm Mộ Hoa lơ đễnh, cười giải thích với cô: "Một mình mẹ ăn không cần để ý như thế. Hơn nữa món ngó sen này nếu như trưa nay không ăn, để thêm một ngày nữa sẽ hỏng mất."
Lâm Tố nhìn qua bữa trưa trên bàn ăn, vẫn không nói chuyện.
Trong phòng ăn tầng hai, sau khi Lâm Mộ Hoa nói xong lời kia, giống như cứ như vậy trở nên yên lặng. Căn nhà được trang trí ấm cúng, giống như đưa vào trong động băng, mang theo chút yên tĩnh quỷ dị.
Biểu cảm của Lâm Tố sau khi nhìn bữa trưa trên bàn ăn của bà, từ từ thu lại, trở nên cứng ngắc. Lâm Mộ Hoa quan sát Lâm Tố, trước khi ánh sáng ở đáy mắt của bà hoàn toàn biến mất, Lâm Mộ Hoa nói: "Chúng ta đi mua đồ ăn đi. Con trở về rồi, mẹ không thể chỉ cho con ăn cái này."
Nói rồi, Lâm Mộ Hoa lại mỉm cười, bà đưa tay sờ gương mặt Lâm Tố, cười nói: "Con xem, con trở về rồi, mẹ cũng có thể theo con ăn bữa ăn ngon."
Bàn tay của mẹ nhỏ nhắn gầy yếu, sờ trên mặt cô, giống như xương khô. Bàn tay của bà, thậm chí cứng ngắc đến không có độ ấm gì. Dưới sự vuốt ve này, Lâm Tố chợt hoàn hồn, cô quay đầu, nhìn thoáng qua mẹ.
Lâm Mộ Hoa vẫn như cũ mỉm cười nhìn cô. Nụ cười của bà hiện đầy trên gương mặt bà, mang theo sự ấm áp và dịu dàng trước đây, trong sự dịu dàng và ấm áp này, ý thức của Lâm Tố trở về, cô cảm nhận được sự vuốt ve của mẹ, giống như vô số lần trước đây nói với mẹ.
"Con có thể kiếm rất nhiều tiền, cũng cho mẹ rất nhiều tiền, mẹ không cần dè sẻn như vậy."
Nghe Lâm Tố nói vậy, ý cười trong mắt Lâm Mộ Hoa càng thêm sâu, bà dịu dàng vuốt ve Lâm Tố, giống như dồn toàn bộ sự yêu thương của bản thân lên ánh mắt và nụ cười của bà, còn vuốt ve Lâm Tố.
"Không phải mẹ nghĩ rằng, mẹ bớt tiêu một chút, con sẽ có thêm nhiều tiền một chút sao. Mẹ chịu uất ức chút có là gì, với mẹ, con mới quan trọng nhất."
Lâm Mộ Hoa là người mẹ vĩ đại, vĩ đại đến không màng bản thân. Cuộc đời của bà giống như là sống vì Lâm Tố, bà có tiền lương rất ổn, có tuổi tác rực rỡ, nhưng bà lại đặt tất thảy lên chỗ Lâm Tố.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!