Lâm Tố nói xong, nhìn chằm chằm vào anh. Đào Mục Chi và cô nhìn nhau hồi lâu, nói: "Không, tùy tiện hỏi thôi."
Lâm Tố: "..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng phải, hai người bây giờ đã là quan hệ bạn cùng phòng ở chung, liên quan đến cô, ngoại trừ bệnh tình của cô, Đào Mục Chi biết rất ít. Nghĩ đến đây, Lâm Tố cúi đầu vừa ăn vừa nói: "Nhà tôi ở Nam Thành, một thị trấn nhỏ ở vùng ngoại ô Nam Thành."
Lâm Tố không phải người thành phố A, là ba năm trước đến thành phố A. Mười mấy năm trước đó nữa, tất cả mọi điều của cô đều xảy ra ở trấn nhỏ kia.
Sau khi cô nói xong, ngước mắt nhìn về phía Đào Mục Chi: "Anh thì sao? Quốc khánh anh có sắp xếp gì?"
Nói là hỏi sắp xếp Quốc khánh của anh, thật ra cũng xem như là hỏi chuyện của Đào Mục Chi. Cô hỏi xong, Đào Mục Chi cũng không giấu diếm, đáp: "Ở bên bố mẹ và ông bà nội."
Đào Mục Chi lớn lên trong gia đình toàn vẹn, chẳng những có bố mẹ, còn có ông bà nội. Lâm Tố nghe anh nói xong, tay cầm đũa không động đậy nữa, cô giống như ngây ngốc một lát. Sau hồi lâu, mới đáp một tiếng.
"Ồ."
Sau khi đáp lại, Lâm Tố cũng không nói gì nữa. Cứ như vậy, hai người đơn giản lại ngắn gọn ăn xong bữa sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Sau khi Lâm Tố ăn xong bữa sáng, bắt đầu chuẩn bị hành lý trở về nhà. Cùng trò chuyện trên bàn ăn sáng với Đào Mục Chi một hồi, cô mới phản ứng hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của Quốc khánh, vậy hôm nay mẹ cô đã nghỉ rồi.
Nam Thành là thành phố hàng xóm của thành phố A, mà trấn nhỏ nhà Lâm Tố ở chính là chỗ tiếp giáp với thành phố A. Mỗi lần cô về nhà đều tự mình lái xe, đường đi không xa, 3 tiếng cũng đến nơi.
Sau khi ăn cơm xong cùng Đào Mục Chi, Lâm Tố thu dọn đơn giản hành lý một chút. Sau khi thu dọn hành lý xong, Lâm Tố xách vali hành lý rời khỏi phòng ngủ. Ngoài phòng ngủ, bên ngoài phòng ngủ, Đào Mục Chi đứng ở đằng kia chờ, nhìn thấy vali hành lý của cô, Đào Mục Chi đưa tay nhận lấy, nói: "Tôi diễn em đến tầng hầm để xe."
Nhà Đào Mục Chi ở thành phố A, sau khi tiễn cô đi, anh cũng có thể đi thẳng về nhà. Đào Mục Chi nói như vậy, Lâm Tố cũng không có cách nào từ chối, bảo anh kéo hành lý, hai người cùng nhau vào thang máy.
Hôm nay là ngày đầu tiên của Quốc khánh, người bình thường nếu về nhà thì đã về vào buổi tối hoặc là sáng sớm cũng đã sớm rời khỏi. Bây giờ vào thời gian này, trong thang máy không có ai. Hai người vào thang máy, Lâm Tố ấn nút tầng hầm một, mà sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào nút ấn xuống thang máy, nghiêng đầu nhìn số tầng trên màn hình vẫn đang giảm dần.
Trong thang máy không có âm thanh gì, yên tĩnh giống như lúc Lâm Tố ở nhà một mình.
"Về nhà chơi mấy ngày?" Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố hỏi.
"Hả?" Lâm Tố giống như là từ trong chuyện gì đó lấy lại tinh thần, cô quay đầu nhìn về phía Đào Mục Chi, suy nghĩ, nói: "Đợi đến khi kỳ nghỉ của mẹ tôi kết thúc."
"Rất ít khi trở về?" Đào Mục Chi hỏi.
"Không." Lâm Tố nói, "Mẹ tôi có thời gian tôi đều sẽ trở về."
Từ hôm qua sau khi nhắc đến gia đình của Lâm Tố, trong miêu tả liên quan đến gia đình của cô không có sự tồn tại của người bố. Cho dù ai cũng có thể đoán ra Lâm Tố sống trong gia đình đơn thân, hơn nữa là lớn lên cùng mẹ. Về phần người bố qua đời, hay là ly hôn với mẹ cô, không tham dự vào cuộc sống của cô, thì không biết được.
Mà Đào Mục Chi và cô cũng chưa thân quen đến mức độ này, tất thảy đều không thể xâm nhập truy hỏi.
Lúc hai người trò chuyện đơn giản, thang máy đến tầng hầm một. Lâm Tố nhìn thấy đèn hiển thị tầng hầm một sáng lên, cô ngước mắt, nói: "A, đến rồi."
Dứt lời, cửa thang máy mở ra, Lâm Tố theo đó ra khỏi thang máy.Xe của Lâm Tố đỗ ở chỗ để xe bãi đỗ xe ngầm, đến trước xe của cô, Lâm Tố mở khóa xe, Đào Mục Chi giúp cô đặt vali hành lý trên xe.
Ở lại đến khi kỳ nghỉ của mẹ cô kết thúc, ít nhất cũng phải đến bảy ngày. Mà Lâm Tố chỉ mang theo vali hành lý nhỏ, mà vali cũng không nặng, có lẽ cũng không mang bao nhiêu đồ.
Sau khi đặt vali của Lâm Tố xuống, Đào Mục Chi đóng cốp sau cho cô. Làm xong những chuyện này, Đào Mục Chi rời khỏi đằng sau xe, mà Lâm Tố đứng trước cửa ghế lái, đang ngước mắt nhìn anh.
Thời gian này, nên du lịch nên về nhà đều đã đi gần hết rồi, gara tầng hầm đều trống không hơn phân nửa. Hai người đứng hai đầu xe, cách nhau cả chiếc xe nhìn nhau.
Lâm Tố cũng không biết bản thân vì sao không trực tiếp lên xe, mà đợi ở chỗ này. Cô nghĩ mặc dù bây giờ Đào Mục Chi chỉ là bảo mẫu của cô, nhưng cô sắp rời đi rồi, hai người vẫn cần nói câu chào tạm biệt chút.
Thế nhưng hình như Lâm Tố không quá am hiểu chuyện nói lời tạm biệt người khác. Cô chỉ đứng ở nơi đó, lúc đối diện với ánh mắt của Đào Mục Chi, cô hơi phồng má.
"Tôi chắc là chiều ngày 7 sẽ trở về." Lâm Tố nói với Đào Mục Chi sắp xếp của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!