Sau khi Đào Mục Chi nói xong câu kia, Lâm Tố có sững người hai giây. Hai giây sau, cô kịp phản ứng lại, xua tay với Đào Mục Chi, giải thích nói: "Không không không, tôi cũng không có ý bảo anh ở mãi chỗ này, chỉ là bảo anh tối nay ngủ đệm thử một chút…"
Lâm Tố xua tay nói với anh quyết định và yêu cầu của cô, Đào Mục Chi yên lặng lắng nghe, lại giống như không nghe, trước khi cô chưa nói xong, Đào Mục Chi hỏi: "Sáng mai muốn ăn gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tố: "..."
Rốt cuộc anh có đang nghe tôi nói không thế?
Thế nhưng sau khi Đào Mục Chi hỏi một câu như vậy, đồng thời cảm xúc của Lâm Tố leo cao, đầu lại hoạt động cấp tốc.
Đào Mục Chi vừa nói cái gì? Anh nói nếu như cô đồng ý, anh có thể ở nhà cô mãi. Đào Mục Chi ở nhà cô mãi mãi biểu thị cái gì? Biểu thị cô có cá kho ăn không hết! Biểu thị một ngày ba bữa của cô đều được Đào Mục Chi bao thầu!
Đây không phải là điều là cô muốn sao!?
Thế nhưng vì sao chứ? Vì sao Đào Mục Chi sẵn lòng ở nhà cô mãi?
Mắt của Lâm Tố ngước lên theo hoạt động như gió lốc của não bộ trong đầu, cô tỉnh táo lại, nhìn về phía Đào Mục Chi, hỏi: "Vì sao anh sẵn lòng ở nhà tôi mãi?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tố giống như cuối cùng cũng gỡ rối mạch não trở nên rõ ràng. Đào Mục Chi nghe câu hỏi của cô, anh nói: "Bệnh của em còn chưa khỏi."
Lâm Tố: "..."
Sau khi Đào Mục Chi nói xong, mắt thấy Lâm Tố không nhịn được muốn sờ trán của mình, không đợi cô hỏi, Đào Mục Chi bổ sung một câu: "Bệnh tâm lý."
Lâm Tố bó tay luôn.
"Bệnh tâm lý của tôi cũng không phải do anh mà thành." Lâm Tố nói. Mặc dù lúc bị sốt cô giả bệnh, nhưng cô đối với việc phân chia trách nhiệm vẫn rất rạch ròi. Bệnh tâm lý của cô có trước khi quen Đào Mục Chi, cũng chính bởi vậy cô mới đi khám bác sĩ tâm lý mới quen biết Đào Mục Chi.
Cô nghĩ đẩy trách nhiệm lên người Đào Mục Chi cô cũng có chút xấu hổ.
Sau khi Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi đáp: "Nhưng em là bởi vì lời đề nghị của tôi mới đi khám bác sĩ tâm lý, tôi có trách nhiệm chăm sóc em trong khoảng thời gian em khám bác sĩ tâm lý.
Lâm Tố: "..."
Nói đến cuối cùng vẫn là nói đến đây.
Ba ngày trước, Đào Mục Chi uống rượu say, cô muốn lợi dụng lúc ta rơi vào khó khăn ngủ với anh, kết quả trong lúc say rượu Đào Mục Chi vẫn không quên chức trách của bác sĩ tâm lý, khuyên cô đi khám bác sĩ tâm lý. Lúc ấy tinh thần cô đang hăng hái, lại yếu dần rồi thấy phiền nên trực tiếp đuổi anh đi.
Sau khi đuổi Đào Mục Chi đi, cô ở trong nhà ngẩn ngơ trải qua hai ngày, cuối cùng cô không nhịn được, đi tìm anh.
Lâm Tố là bởi vì muốn khám bác sĩ tâm lý mới đi tìm Đào Mục Chi sao? Không phải. Mặc dù Lâm Tố không biết bản thân rốt cuộc bởi vì sao đi tìm Đào Mục Chi, nhưng cô chắc chắn không phải bởi vì muốn để Đào Mục Chi giới thiệu bác sĩ tâm lý cho cô mới đi tìm Đào Mục Chi.
Giống như nói cô là bởi vì muốn khám bác sĩ tâm lý mới đi tìm Đào Mục Chi, không bằng nói là cô muốn gặp Đào Mục Chi mới dùng lý do muốn khám bác sĩ tâm lý này.
Vì sao cô muốn gặp Đào Mục Chi? Bởi vì sau khi cô nhìn thấy Đào Mục Chi, trái tim siết chặt khô cạn của cô có thể trong nháy mắt trở nên buông lỏng ẩm ướt.
Có đôi khi, Đào Mục Chi giống như thuốc phiện vậy, Lâm Tố bởi vì anh mà nghiện, cô muốn ở cùng anh, cùng nói chuyện với anh, cùng đấu trí đấu dũng với anh, điều này sẽ khiến cô cảm thấy bản thân đang sống.
Chỉ có khi ở cùng Đào Mục Chi, Lâm Tố mới cảm nhận được mình không phải là con quỷ, cô là con người.
Tất thảy điều này hình như Đào Mục Chi đều biết. Anh không trực tiếp vạch trần, mà là dùng lý do cô bởi vì anh mới đi khám bác sĩ tâm lý. Nhưng Lâm Tố biết, thật ra Đào Mục Chi đều biết hết. Mà bị anh nhìn thấu như vậy, Lâm Tố giống như bị cởi sạch quần áo đặt trước mặt anh.
Cô chủ động muốn ngủ với Đào Mục Chi, không giống với việc bị cởi sạch quần áo đưa đến trước mặt Đào Mục Chi. Cái trước là cô chủ động, cái sau là cô bị động.
Bị động khiến con người ta xấu hổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!