Chương 37: (Vô Đề)

Lâm Tố dẫn theo Đào Mục Chi đến nhà cô.

So sánh với ba ngày trước lúc Đào Mục Chi rời đi, nhà Lâm Tố vẫn quạnh quẽ, đơn sơ, lộn xộn như cũ. Nhưng trong sự quạnh quẽ, đơn sơ, lộn xộn này cũng có một vài thay đổi, trở nên càng quạnh quẽ lộn xộn hơn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Tố đẩy cửa nhà, Đào Mục Chi đi theo cô vào trong. Vào đến huyền quan, đối diện chính là phòng ăn nhà Lâm Tố. Trong phòng ăn trống trải, bây giờ đặt thêm một chiếc bàn ăn, hai chiếc ghế ăn. Hai bên bàn ghế, tạp chí và ảnh chụp bị chất đống qua loa một chỗ, giữa tạp chí và ảnh chụp thì ngổn ngang 20-30 chai rượu đổ ở đó.

Đây đều là chiến tích Lâm Tố lưu lại hai ngày Đào Mục Chi rời đi.

Nhìn cảnh tượng này của phòng ăn, Đào Mục Chi: "..."

"Hai ngày nay không ra ngoài?" Đào Mục Chi liếc mắt nhìn Lâm Tố đứng bên cạnh, hỏi.

Mà Lâm Tố bị hỏi một câu như vậy: "..."

Trước khi Đào Mục Chi hỏi như vậy, Lâm Tố không cảm thấy dáng vẻ này của nhà cô có vấn đề gì, không phải chỉ là nhiều thêm chút ảnh chụp tạp chí và chai rượu hơn những nhà bình thường thôi sao? Nhưng Đào Mục Chi vừa hỏi như vậy, Lâm Tố hậu tri hậu giác nổi lên một chút cảm giác xấu hổ. Cô cảm thấy nhà cô bây giờ giống như hang động của người tiền sử ấy, đồ đạc gì cũng đều đặt lung tung với nhau.

Mà điều Đào Mục Chi không biết chính là, trên thực tế cô sống còn không bằng người tiền sử, tối thiểu người tiền sử cũng sẽ không ngủ trên bàn ăn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng xưa nay Lâm Tố là người thua người không thua trận, ánh mắt cô hờ hững nhìn lướt qua phòng ăn, nói: "Ra ngoài chứ. Tôi đi đến quán bar một chuyến, còn đi làm việc nữa."

Xem đi, những ngày không có anh ở đây, cuộc sống của tôi muôn màu muôn vẻ, làm việc chăm chỉ cố gắng.

Đối với câu trả lời của cô, Đào Mục Chi giống như rõ ràng không tin. Anh cũng không nói gì, không phản bác, chỉ là ánh mắt bình thản nhìn cô. Dưới cái nhìn chăm chú của ánh mắt bình thản này, Lâm Tố ít nhiều có chút giấu không được.

Cô lại nhìn về phía Đào Mục Chi, hung dữ nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi cũng không nói dối!"

Cô thật sự đến quán bar, cũng thật sự đi làm việc!

Đào Mục Chi bị hổ nhỏ hung dữ một cái, sắc mặt anh không thay đổi, bình tĩnh nhìn Lâm Tố đang hung dữ, nói: "Thu dọn một chút đi."

Lâm Tố: "..."

Thu dọn cái gì? Ai thu dọn? Tôi chắc?

"Không đúng." Biểu cảm Lâm Tố thay đổi, bất mãn nói: "Dựa vào cái gì mà tôi thu dọn chứ?"

Trước kia khi Đào Mục Chi đến nhà cô nấu cơm, anh cũng chưa từng bảo cô làm việc nha. Có điều sau khi Lâm Tố bất mãn hỏi ra câu "Dựa vào cái gì" bảo cô thu dọn, chính cô cũng lộ rõ sự thiếu tự tin.

Lúc ấy Đào Mục Chi không bảo cô làm việc, là bởi vì cô bị ốm cần nghỉ ngơi. Bây giờ cô lại chẳng có bệnh gì, thu dọn một chút bàn ăn cũng dễ hiểu. Đây là nhà cô, rượu cũng là cô uống, đương nhiên là cô thu dọn.

Nhưng trực tiếp bị sai đi làm việc như vậy, Lâm Tố vẫn có cảm giác chênh lệch thân phận từ đại gia chờ cơm thành cô em dọn bàn, cô hơi khó chịu.

Lúc cô khó chịu, Đào Mục Chi nhận lấy cá cô xách trong tay, nói: "Tôi bận không làm được, cần em hỗ trợ." 

Kế tiếp, chiến trường chính của Đào Mục Chi sắp chuyển đến phòng bếp. Đi vào phòng bếp, anh chịu trách nhiệm rửa thức ăn, thái thức ăn, nấu cơm, ngoại trừ cái đó ra, anh còn phải phụ trách rửa đồ dùng nhà bếp. Một mình anh bận rộn nhiều việc như vậy, cô chỉ phụ trách dọn một cái bàn, phần việc này thật ra đã rất hợp lý.

Hơn nữa, để bảo cô giúp, thái độ của Đào Mục Chi cũng hạ xuống thấp nhất. Sau khi anh giải thích xong, cụp mắt nhìn cô, còn trưng cầu ý kiến của cô một chút.

"Có thể không?"

Đào Mục Chi không chỉ cho cô bậc thang, còn đặt bậc thang xuống tận tầng hầm. Lâm Tố nghe anh nói xong, cũng cân bằng tâm lý thuận theo bậc thang đi xuống.

"Được chứ." Lâm Tố không tình nguyện lắm nói.

"Cảm ơn." Đào Mục Chi đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!