Chương 36: (Vô Đề)

Lâm Tố tiếp nhận điều trị của Uông Giai Hoa.

Đều nói bệnh lâu thành được bác sĩ, Lâm Tố từng khám nhiều bác sĩ tâm lý như vậy, trên thực tế cũng có thể từ trong cách điều trị của bác sĩ tâm lý cảm nhận được năng lực của vị bác sĩ tâm lý này. Giây phút buổi khám và điều trị của Uông Giai Hoa bắt đầu, Lâm Tố cảm nhận được Uông Giai Hoa không bình thường.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bà ấy rất sắc sảo, câu hỏi cũng là một kim thấy máu. Nhưng bà ấy cũng không duy trì phương thức hỏi đáp cường độ cao như này mãi, ngược lại, sau khi hỏi xong câu hỏi đầu tiên, bà ấy không hỏi nữa.

Bà ấy để Lâm Tố tự nói.

Sau khi bác sĩ tâm lý đạt được đến trình độ nhất định, rất dễ dàng nhìn thấu cảm xúc và tâm lý của bệnh nhân tâm lý. Thậm chí bọn họ có thể liếc mắt nhìn ra, nguyên nhân dẫn đến bệnh tâm lý của người bệnh.

Cảm giác này, có chút giống như mèo và chuột. Chuột có thể ẩn náu, hành động linh hoạt hơn nữa, nhưng mèo vĩnh viễn có thể đoán trước được tính toán của chúng.

Trong những bác sĩ tâm lý Lâm Tố từng khám, cũng không phải không có bác sĩ tâm lý trình độ cao siêu. Nhưng những bác sĩ tâm lý này, sau khi hiểu rõ bệnh nhân tâm lý, sẽ có một cảm giác cao cao tại thượng của góc nhìn Thượng Đế.

Khiến người ta khó chịu, lại khiến người ta chống đối.

Nhưng Uông Giai Hoa không phải. Bà ấy có trình độ điều trị tâm lý cao siêu, đồng thời bà ấy hạ thấp bản thân xuống, bà ấy không giống như bác sĩ tâm lý, càng giống như người lắng nghe. Bà ấy ngồi trước mặt bạn, giống như nghe bạn kể một câu chuyện liên quan đến cuộc đời bạn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Rất dễ dàng khiến người ta mở miệng nói chuyện. Cho dù vừa bắt đầu không dễ gì, theo đó phòng tuyến tâm lý được bà ấy dần dần vây công, đánh hạ, Lâm Tố cảm thấy sớm muộn gì cô cũng sẽ nói với Uông Giai Hoa.

Nhưng theo như lời Uông Giai Hoa nói, mầm bệnh tâm lý của cô cũng không phải là chuyện hai năm trước, mà là chuyện rất lâu về trước đã chôn xuống. Nền móng trong khoảng thời gian dài sớm đã trú đóng khỏe mạnh ở đáy lòng cô, cô muốn nhổ ra cũng không dễ dàng như vậy.

Lúc Uông Giai Hoa lắng nghe, cô cũng không nói với Uông Giai Hoa cái gì. Mà đối với sự im lặng thường thường của cô, Uông Giai Hoa cũng không thúc giục, mà chờ đợi kiên nhẫn, giống như trưởng bối hòa ái chờ bạn buộc dây giày.

Điều trị tâm lý là một quá trình dài, bọn họ không cần nóng vội nhất thời.

Cứ như vậy, bất tri bất giác, một giờ khám và điều trị trôi qua.

Kết thúc điều trị, Lâm Tố chào tạm biệt Uông Giai Hoa, rời khỏi phòng khám của bà ấy.Sau khi Lâm Tố rời khỏi phòng khám của Uông Giai Hoa, đi đến hành lang chỗ các phòng khám. Cô đứng ở hành lang, ánh mắt nhìn về phía trước.

Bây giờ đã gần đến thời gian tan làm, trên hành lang không có người, nắng chiều chiếu vào cửa sổ hành lang, nghiêng nghiêng rơi trên mặt gạch tráng men, mang đến một chút ấm áp.  

Ánh mắt Lâm Tố theo nắng chiều rơi xuống trên cửa phòng khám của Đào Mục Chi, cửa phòng khám của anh đóng chặt, không biết là có người bệnh, hay là chỉ có một mình anh.

Trước khi Lâm Tố tiếp nhận điều trị của giáo sư Uông, Đào Mục Chi nói với cô, bảo cô nếu như không thích ứng được việc điều trị, có thể đi đến phòng khám của anh tìm anh bất cứ lúc nào. Nói như vậy, chắc là anh không có bệnh nhân.

Nghĩ đến đây Lâm Tố thu lại biểu cảm, cô nhíu mày, đi về phía phòng khám của Đào Mục Chi.

Đi đến phòng khám của Đào Mục Chi cần phải đi qua bàn y tá, Lâm Tố vừa đi qua, y tá nhỏ sau bàn y tá đá phát hiện ra cô. Nhìn thấy Lâm Tố, ánh mắt y tá nhỏ sáng lên đầy ngạc nhiên vui mừng, gọi cô một tiếng.

"Lâm tiểu thư ~"

Lâm Tố đang đi về phía phòng khám của Đào Mục Chi: "..."

Có người gọi cô, Lâm Tố quay đầu qua, sau đó xông vào trong đôi mắt là nụ cười vui vẻ của y tá nhỏ. Cô ấy là người đầu tiên Lâm Tố quen biết khi đến bệnh viện số ba, lúc đó cô muốn rời khỏi bệnh viện, được cô ấy áp tải đi đăng ký, đưa đến trước mặt Đào Mục Chi.

Nếu không phải là cô ấy, bây giờ Lâm Tố có thể vẫn không quen biết Đào Mục Chi.

Nhìn thấy y tá nhỏ, lông mày nhíu lại của Lâm Tố giãn ra, cô dừng bước chân, cũng lên tiếng chào hỏi với cô ấy.

"Xin chào."

"Lâu rồi không gặp nha." Y tá nhỏ từ sau bàn y tá đi ra. Có thể thấy rõ ràng sự mừng rỡ trong mắt cô ấy, chủ yếu xuất phát từ Lâm Tố. Lúc đó Lâm Tố tìm Đào Mục Chi khám và điều trị có chút không tình nguyện, về sau sau khi đến hai ba lần thì không trở lại nữa. Y tá nhỏ còn tưởng rằng cô từ bỏ, không ngờ đến hôm nay lại nhìn thấy cô. Trong bệnh viện, tấm lòng của bác sĩ và y tá đều giống nhau, đều hy vọng người bệnh có thể khỏi bệnh, sức khỏe bình phục.

Lâm Tố cảm nhận được ý tốt của y tá nhỏ, sau khi y tá nhỏ nói xong, cô cười với cô ấy, nói: "Đúng vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!