Chương 35: (Vô Đề)

Uông Giai Hoa đồng ý yêu cầu của Đào Mục Chi, Đào Mục Chi dẫn theo Lâm Tố rời khỏi phòng khám, đứng ở hành lang ngoài cửa phòng khám.

Được Đào Mục Chi dẫn ra khỏi phòng khám, Lâm Tố giống như bông hoa hồng một lần nữa cắm vào lọ thủy tinh, trong nháy mắt khôi phục nguyên khí. Cô đứng ở trước mặt Đào Mục Chi, ngước mắt nhìn anh, nói.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Cái gì?" Hung dữ nói.

Bị cô hung dữ nói một câu như thế, sắc mặt của Đào Mục Chi cũng không thay đổi gì. Anh cụp mắt nhìn cô, nói: "Giáo sư Uông là bác sĩ Tâm lý có lý lịch sâu nhất bệnh viện chúng tôi. Năng lực của bà ấy rất xuất sắc, cách thức khám và điều trị cũng rất ôn hòa, sẽ thích hợp với bệnh tình của em."

Lâm Tố: "..."

Thì ra anh gọi tôi ra là vì bác sĩ tâm lý mới anh giới thiệu cho tôi à?

Lâm Tố ngước mắt nhìn Đào Mục Chi, ánh mắt của cô chợt thiên biến vạn hóa, cuối cùng biến thành lạnh lùng.

"Ồ." Lâm Tố không hề để tâm đáp lại một tiếng.

Trong thái độ của cô, tràn ngập sự không hứng thú với lời nói của anh. Đào Mục Chi nhìn vẻ mặt cô thay đổi, tiếp tục nói: "Nhưng trong quá trình bác sĩ tâm lý khám và điều trị, chắc chắn sẽ hỏi thăm một số vấn đề. Những vấn đề này là mấu chốt của chứng bệnh tâm lý của em, hỏi ra rồi chắc chắn sẽ khiến em khó chịu. Nếu như em cảm thấy không thoải mái, có thể tỏ thái độ với giáo sư Uông, bày tỏ em không muốn trả lời.

Khám và điều trị tâm lý là quá trình dài đằng đẵng, không vội vã nhất thời được, có thể từ từ thích ứng và tiếp nhận."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đào Mục Chi lại nói với cô một tràng lớn.

Lâm Tố: "..."

Đào Mục Chi vừa mới nói với cô một chuỗi dài, tất cả đều liên quan đến việc điều trị tâm lý cô tới đây. Anh như là người cha ngày đầu tiên đưa con đến trường mẫu giáo vậy, nói dông dài bên tai cô dặn dò việc thường ngày ở nhà trẻ.

Ban đầu Lâm Tố còn có chút chờ mong, nghe một lát, cô thấy chán.

"Tôi cũng không phải là lần đầu tiên khám bác sĩ tâm lý." Lâm Tố mất kiên nhẫn nhắc nhở Đào Mục Chi một câu.

Mà sau khi cô nhắc nhở, Đào Mục Chi giống như nhớ ra gì đó, nói: "Phải chú ý lễ phép với giáo sư Uông, không được tùy tiện nổi cáu, phối hợp thật tốt."

Lâm Tố: "..."

Đào Mục Chi không tiếp tục chăm chăm vào dặn dò việc điều trị tâm lý của cô nữa, nhưng sau khi anh chuyển chủ đề, lại chuyển đến lo lắng cho giáo sư Uông. Cô quả thực là có tiền sử không lễ phép với bác sĩ tâm lý, tùy tiện nổi cáu, không phối hợp. Nhưng mấy bác sĩ tâm lý kia và giáo sư Uông không giống nhau có được không?

Khi đó là cô bị ép đi gặp bác sĩ tâm lý, bây giờ là cô chủ động qua đây gặp bác sĩ tâm lý. Đương nhiên là cô sẽ chú ý hành vi lời nói của mình, phối hợp thật tốt.

Lâm Tố bực bội, trong sự bực bội lại có chút không cam lòng. Cô cũng không biết cô không cam lòng cái gì, nhưng là bị Đào Mục Chi gọi ra như vậy, cô không phải chỉ muốn nghe anh dông dài những điều cần chú ý trong việc điều trị tâm lý của cô, cô muốn nghe cái khác.

Lâm Tố áp sự bực bội xuống, cô nghiêng đầu nhìn về phía Đào Mục Chi, hỏi.

"Anh gọi tôi ra đây chỉ muốn nói với tôi những chuyện này?"

Lâm Tố hỏi anh một câu. Lúc cô đang hỏi anh, đầu hơi ngẩng lên, con ngươi màu trà của cô sau khi hỏi ra câu này thì nhìn anh chằm chằm. Lâm Tố không am hiểu ngụy trang, lúc cô nhìn người khác, từ trong ánh mắt cô có thể bắt được suy nghĩ mong muốn tận đáy lòng cô.

Mắt cô giống như hồ nước được nắng sớm ngày thu chiếu xuống, không có chút gợn sóng nào. Hồ nước phản chiếu nắng sớm, trong bóng ngược ở hồ Đào Mục Chi nhìn thấy hình dáng của mình.

"Đừng sợ." Đào Mục Chi nói.

Anh nhìn cô, lần này chỉ nói hai từ. Mà hai từ này, lại là từ duy nhất có trọng lượng trong đống từ anh nói trước đó. Chúng giống như là đâm thủng ngực cô, xuyên qua trái tim cô. Mi mắt Lâm Tố run rẩy, thậm chí sau khi anh nói xong hai từ này, khẽ chớp chớp mắt.

Lâm Tố tiếp nhận đề nghị của anh, đến điều trị tâm lý.

Cô bước lên trước một bước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!