Chương 34: (Vô Đề)

Lâm Tố nhíu chặt mày, đi vào phòng khám của Đào Mục Chi.

Cửa bị cô đẩy ra, vừa vặn đối lưu với không khí cửa sổ đối diện, gió thổi đến bên tai cô, thổi tóc cô đến hơi lộn xộn một chút. Lâm Tố duỗi tay qua loa vuốt mái tóc lộn xộn bên tai mình, sau đó, ngước mắt nhìn về phía Đào Mục Chi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đào Mục Chi mặc áo blouse trắng, giống như đóa hoa trắng trong tuyết, thẳng tắp đứng trước bàn làm việc. Ánh mắt của anh bình tĩnh nhìn về phía cô, đi đến trước mặt anh, vẻ mặt anh không hề thay đổi, thậm chí không mở miệng nói chuyện.

Đầu lưỡi Lâm Tố chống lên hàm trên.

Cô và Đào Mục Chi đã hai ngày không gặp mặt, cô cũng hai ngày rồi không được Đào Mục Chi nhìn như vậy. Lại lần nữa bị Đào Mục Chi nhìn chăm chú, Lâm Tố giống như đã lâu ngày không được phơi nắng. Ánh nắng mềm mại, nhưng lại khiến cô không quen, thậm chí mang đến cho cô một chút bực bội tay chân luống cuống.

"Không phải anh nói muốn giới thiệu bác sĩ tâm lý mới cho tôi sao?" Lâm Tố ở trong sự bực bội này, tỏ rõ ý đồ đến đây của mình.

Không phải cô đến tìm Đào Mục Chi, cô đến tìm bác sĩ tâm lý Đào Mục Chi giới thiệu cho cô. Nhưng mà lúc đó Đào Mục Chi chỉ nói giới thiệu bác sĩ tâm lý mới cho cô, cô không biết vị bác sĩ mới đấy là ai, cho nên chỉ có thể qua đây tìm Đào Mục Chi trước.

Lâm Tố vừa mới nói xong, ánh mắt bình tĩnh của Đào Mục Chi giống như bị rơi xuống nước nhẹ một cái, gợn lên gợn sóng lăn tăn. Sau khi Lâm Tố nói xong, ngước mắt nhìn về phía anh, anh bình tĩnh cũng đối mắt với cô.

"Em muốn gặp bây giờ?" Đào Mục Chi hỏi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Không thì sao?" Lâm Tố đáp.

Nói nhảm, cô đã qua đây rồi, đương nhiên là muốn gặp bây giờ.

Lâm Tố đã qua rồi, thế nhưng cô là cứng đầu mà đến. Toàn thân cô là vảy ngược, mỗi một câu nói đều giống như đoản tiễn. Đối với sự phản nghịch của cô, vẻ mặt Đào Mục Chi bình tĩnh, anh nhìn Lâm Tố một lát, nói: "Tôi hỏi một chút."

Nói xong, Đào Mục Chi lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.

Cửa phòng khám không đóng, cửa sổ cũng mở, gió vẫn đang thổi vào như cũ. Lâm Tố đứng ở cửa, ngước mắt nhìn về phía Đào Mục Chi đang gọi điện thoại. Cô có thể nhìn thấy Đào Mục Chi, có thể cảm nhận được gió, có thể ngửi được mùi nước khử trùng trong phòng khám hòa trộn với mùi hương gỗ linh sam.

Nhưng cô như là không nghe thấy âm thanh. Đào Mục Chi gọi điện thoại ngay tại phòng khám, cô không nghe được anh đang nói gì, chỉ có thể nhìn thấy môi mỏng của anh mấp máy, dưới môi là hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, cô và môi răng anh từng đánh một trận. Môi của anh mềm mại ấm áp, hàm răng cứng rắn dịu dàng.

Khi con người mất đi một giác quan, những giác quan khác sẽ càng thêm nhạy cảm. Lâm Tố quan sát Đào Mục Chi gọi điện thoại, không biết là có phải ảo giác của cô không, cô cảm nhận được Đào Mục Chi gầy hơn so với hai hôm trước.

Nhưng Lâm Tố cảm thấy giác quan của mình có vấn đề rồi.

Hai ngày mà thôi, có thể gầy đi bao nhiêu. Hơn nữa không có sự tra tấn của cô, anh chắc chắn vui đến quên trời quên đất, béo ra ấy chứ, sao có thể gầy?

Lúc Lâm Tố oán thầm trong lòng, Đào Mục Chi đã gọi điện thoại xong, anh nói tiếng cảm ơn với đầu kia điện thoại, mà sau khi anh cúp máy, ngước mắt một lần nữa nhìn về phía cô.

"Giáo sư Uông vừa vặn có thời gian, tôi dẫn em qua đó."

Lúc Đào Mục Chi gọi điện thoại, Lâm Tố mất tự nhiên nhìn anh. Sau khi anh gọi điện thoại, ánh mắt bất ngờ thu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt cô.

Tầm mắt hai người cứ như vậy không hề phòng bị chạm vào nhau, tia sáng trong mắt Lâm Tố căng thẳng, nghiêng đầu sang một bên.

"Được, đi thôi."

Lâm Tố nghiêng đầu sang một bên. Cô nghiêng mặt với anh, từ góc độ này, có thể thấy rõ vành tai cô nối liền với đường nét gò má. Lâm Tố vốn không béo, đường nét khuôn mặt sắc sảo, hai ngày không gặp, đường nét của cô vẫn sắc sảo như cũ, thậm chí sau sự sắc sảo lại càng thêm mỏng manh.

Trạng thái tinh thần cô bình thường, lúc nói chuyện, trong mắt đều là thần sắc căng chặt. Giống như dây cung bị kéo đến sức dãn lớn nhất, tiếp tục kiên trì thêm chút nữa, sẽ đứt phựt.

Con ngươi Đào Mục Chi hơi nheo lại, mím môi.

"Đi thôi."

Đào Mục Chi dẫn theo Lâm Tố rời khỏi phòng khám của anh.Sau khi rời khỏi phòng khám của Đào Mục Chi, Lâm Tố đi theo Đào Mục Chi về hướng phòng khám bác sĩ tâm lý mới của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!