Chương 32: (Vô Đề)

Mối quan hệ "người bệnh" và "bảo mẫu" giữa Lâm Tố và Đào Mục Chi kết thúc.

Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi rời khỏi bên cạnh cô, rời khỏi phòng khách của cô, rời khỏi nhà của cô. Tiếng bước chân của anh từ gần đến xa, dần dần trở nên rất nhẹ. Cuối cùng, đi đến huyền quan, mở cửa, đóng cửa lại, âm thanh của Đào Mục Chi biến mất.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vào giây phút cửa đóng lại, Lâm Tố giống như bị khoét rỗng.

Cô không biết vì sao bản thân có cảm giác này.

Có lẽ là cảm giác căng thẳng giả bệnh mang đến rốt cuộc cũng được buông lỏng, giống như một lời nói dối, thời gian dài tinh thần căng cứng rồi sau khi bị vạch trần, ngược lại có một loại cảm giác giải thoát.

Sau khi giải thoát, chính là mềm nhũn. Lâm Tố giống như quả bóng bay được bơm đầy hơi, rồi từng chút xẹp dần. Hai tay cô vịn trên đá hoa quầy bar, cúi đầu.

Phòng khách yên tĩnh, không khí sau khi Đào Mục Chi rời đi cũng như là không còn thoáng khí. Phần tử trong không khí đứng yên, theo hô hấp của cô, mùi hương của Đào Mục Chi từng chút tiến vào trong thân thể của cô.

Mùi hương của anh giống như cây linh sam sau tuyết dày, mang theo sự rung động lạnh giá. Khoảnh khắc chạm đến kia, mi mắt Lâm Tố nhấc lên.

Bây giờ cô đang làm gì?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô lại bởi vì Đào Mục Chi rời đi mà mất mát sao?

Lâm Tố nhấc răng, cắn lên môi cô vừa mới hôn Đào Mục Chi.

Không đúng, cô cũng không phải bởi vì sự rời đi của Đào Mục Chi mà mất mát. Cô chỉ là bởi vì đã mất đi lạc thú trong cuộc đời tiêu cực vắng lặng của mình mà mất mát, giống như đứa trẻ mất đi cái kẹo.

Đúng là trẻ con mãi mãi không thể chỉ có một cái kẹo.

Cô cũng mãi mãi không thể chỉ có một lạc thú trong đời.Sau khi Đào Mục Chi rời đi, Lâm Tố lại khôi phục cuộc sống bình thường. Cô ở nhà nghỉ ngơi một ngày, tối ngày hôm sau, cô lái xe đến quán bar AU.

9 giờ tối, quán bar AU đang là lúc cuồng hoan náo nhiệt. Sau khi Lâm Tố tiến vào quán bar, đi đến ghế dài ngồi xuống, châm điếu thuốc.

Ánh đèn quán bar hỗn loạn, Lâm Tố hút thuốc, rót rượu uống.

Không giống như Lâm Tố đơn thuần đến quán bar để uống rượu, phần lớn người đến quán bar đều là kiểu dưới bầu không khí sôi động của quán bar tìm một cuộc gặp ướt át không bị khống chế. Cũng có thể là 5-6 người bạn tốt cùng nhau, tụ tập đi làm càn. Cô gái một mình an tĩnh uống rượu giống như Lâm Tố, cực kỳ hiếm thấy. Đặc biệt là xinh đẹp như cô, càng hiếm thấy.

Không bao lâu, chai rượu bên tay Lâm Tố còn chưa hết, một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc nhàn hạ trào lưu ngồi xuống ghế dài bên cạnh cô.

"Chị gái nhỏ, một mình sao."

Người đàn ông tuổi tác xấp xỉ Lâm Tố, từ ăn mặc phong thái có thể nhìn ra là một phú nhị đại. Làn da rất trắng, trông không tệ, xem như là đối tượng các cô gái theo đuổi.

Cậu ta nói xong, mí mắt Lâm Tố cũng không nhấc, chỉ uống một ngụm rượu không có mùi vị gì, đáp lại một tiếng: "Ừm."

Dung mạo Lâm Tố cực kỳ xinh đẹp, cô giống như ánh sáng rực rỡ ban ngày, cho dù bạn đứng trong bóng tối, cũng có thể cảm nhận được sức hấp dẫn tỏa ra khắp người cô. Mà người đẹp nóng bỏng như vậy, lại giống như đóa hoa giả kiều diễm dưới ánh mặt trời, đẹp thì đẹp thật, nhưng không có sức sống gì. 

Nhưng đối với đàn ông mà nói, phụ nữ đẹp là được rồi.

Bị lạnh nhạt đối phó qua loa một câu như vậy, người đàn ông cũng không nản lòng, cậu ta nhìn Lâm Tố, cười nói: "Một mình uống nhiều không thú vị đâu, ở bên kia tôi có không ít bạn bè, chúng ta có thể chơi cùng nhau."

Người đàn ông nói xong, vẫy vẫy tay về phía ghế dài cách đó không xa. Trên ghế dài ngồi 7-8 người nam nữ, nhìn qua đều tương đương tuổi người đàn ông này, chắc là nhóm phú nhị đại chạy đến bar quẩy.

Cậu ta vừa vẫy tay như vậy, trên ghế dài truyền đến tiếng huýt sáo của đàn ông và tiếng cười vang của phụ nữ.

"Đến đây, chị gái nhỏ, cùng nhau đi!"

"Tần thiếu, cậu đừng ngồi lâu nữa, không chừng chị gái nhỏ uống say rồi, cậu đỡ chị ấy qua đây đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!