Lời Trương Hòa rất nhanh đã được xác minh.
Buổi chào mừng vô cùng náo nhiệt, từ 6 giờ vẫn luôn ồn ào đến hơn 9 giờ. Thầy Nhậm lớn tuổi rồi, không chịu được giày vò, lúc hơn 9 giờ, buổi chào mừng kết thúc, mọi người cũng gần như giải tán hết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Các sinh viên ở sảnh lớn chào tạm biệt nhau, cũng chào tạm biệt với thầy Nhậm, chờ đoàn người đi gần hết, Đào Mục Chi cũng muốn đi.
"Thưa thầy, em cũng nên trở về rồi."
Tối nay thầy Nhậm uống đến vui vẻ, gặp mặt những em sinh viên này, khiến ông ấy nhớ đến thời gian quá khứ, ông ấy đã uống không ít, nhưng không say, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt vẫn sáng rực như cũ.
Đào Mục Chi chào tạm biệt ông ấy, thầy Nhậm nhìn Đào Mục Chi, trong mắt là sự vui mừng và hài lòng. Cậu học trò Đào Mục Chi này, xem như là người tạo ấn tượng khắc sâu nhất trong cuộc đời dạy học của ông. Thông minh, cố gắng, nghiêm túc, kiềm chế… Người đàn ông như vậy, ở trong xã hội bây giờ là cực kỳ hiếm thấy.
Thầy Nhậm nghe Đào Mục Chi chào tạm biệt mình, nụ cười trên mặt ông đậm thêm, nói với Đào Mục Chi: "Mục Chi, tối nay thầy uống say, có một yêu cầu quá đáng, không biết em có đáp ứng không."
Thầy Nhậm nói xong, Đào Mục Chi nói: "Thầy nói đi."
Anh vừa nói như vậy, thầy Nhậm cười lên, ông nhìn thoáng qua Dương Hi đứng cách đó không xa. Các sinh viên hôm nay đến cũng có không ít bác sĩ của bệnh viện trung tâm thành phố, Dương Hi đang trò chuyện cùng bọn họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thoáng qua Dương Hi, thầy Nhậm với với Đào Mục Chi: "Hi Hi em cũng biết đấy, đi làm ở bệnh viện trung tâm thành phố. Tối nay con bé còn phải trở về bệnh viện trực ban, đã muộn như vậy rồi, thầy lo lắng một mình con bé con gái con đứa không an toàn lắm, em có thế giúp thầy tiễn nó một đoạn không?"
Dưới gối của thầy Nhậm chỉ có một cô con gái, mà con gái một của ông ấy cũng chỉ có một cô con gái là Dương Hi, từ nhỏ thầy Nhậm đã cưng chiều Dương Hi vô cùng, Dương Hi cũng trưởng thành dưới sự bảo bọc yêu thương, cho đến bây giờ là dáng vẻ duyên dáng yêu kiều.
Đối với trưởng bối mà nói, tiểu bối đến độ tuổi như bây giờ, điều các trưởng bối lo lắng nhất chính là chung thân đại sự của bọn họ. Dương Hi vẫn luôn được dạy dỗ rất tốt, nhưng tâm tư đơn thuần, nếu như tự do yêu đương, bọn họ vẫn lo lắng con bé bị đụng chạm. Nếu như có thể có thanh niên tuất kiệt trưởng bối bọn họ để ý, con bé cũng thích, cũng xứng đôi với con bé, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Buổi chào mừng lần này của thầy Nhậm, đặc biệt dẫn Dương Hi đến. Thứ nhất là giới thiệu Dương Hi quen biết các sinh viên của ông, sinh viên của ông chủ yếu dấn thân vào nghề bác sĩ, là người cùng nghề với Dương Hi, trên công việc ở tương lai, nếu như Dương Hi gặp chuyện gì, các sinh viên có thể nể mặt ông, có thể giúp đỡ con bé đôi chút. Hai là hy vọng dẫn Dương Hi quen biết nhiều người hơn, để con bé tìm được người đàn ông nó ngưỡng mộ, xác định một chút chuyện chung thân đại sự.
Dương Hi là cô gái nội tâm, ông nhìn con bé lớn lên từ nhỏ, có thể nhìn ra con bé có chút thiện cảm với Đào Mục Chi. Nhưng con bé tương đối ngượng ngùng, ở thời điểm này, cần trưởng bối bọn họ giúp đỡ nhiều hơn một chút, đẩy một cái.
Thầy Nhậm bảo Đào Mục Chi đưa Dương Hi trở về, chủ yếu cũng là muốn để hai người thêm nhiều không gian ở riêng một chút, dưới tình huống không có người ngoài, hai người có thể trao đổi am hiểu nhau hơn.
Thầy Nhậm nói như vậy xong, những người khác trên bàn còn chưa rời đi, bao gồm Trương Hòa, cũng nói với Đào Mục Chi: "Mục Chi, thầy cũng nói như vậy rồi, cậu mau nhận lời đi."
"Đúng vậy. Thầy ơi, thầy yên tâm, Mục Chi chắc chắn sẽ đưa đàn em về an toàn."
Lúc mọi người nhao nhao thảo luận, Đào Mục Chi nhìn về phía thầy Nhậm, nói: "Em có thể gọi lái xe thuê lái xe của em đưa Dương tiểu thư đến bệnh viện, như vậy an toàn hơn một chút."
Đào Mục Chi nói xong, vẻ mặt thầy Nhậm khẽ giật mình, hỏi: "Vậy còn em thì sao?"
"Em tự bắt xe trở về." Đào Mục Chi nói.
Đào Mục Chi vừa nói ra câu này, cũng thể hiện thái độ của anh với sự sắp xếp này của thầy Nhậm. Ông ấy nghe xong, ánh mắt tuy có tiếc nuối, nhưng cũng không nói gì thêm.
"Được." Thầy Nhậm mỉm cười đồng ý phương án giải quyết này.
Đối với ý tốt của ân sư, Đào Mục Chi từ chối ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, cho dù thầy Nhậm không nói gì nhưng Đào Mục Chi vẫn nói tiếng xin lỗi với ông ấy.
"Xin lỗi thầy, em không có cách nào tự mình đưa Dương tiểu thư trở về."
Anh xin lỗi xong, ngẩng đầu nhìn về phía thầy Nhậm, giải thích nói.
"Chủ yếu là em cần mau chóng trở về, trong nhà có người chờ em."Lâm Tố không ăn cơm tối, trở về nằm trên giường ngủ một giấc.
Nhưng đi ngủ đối với cô mà nói cũng không dễ dàng như vậy, cho dù gần đây giấc ngủ của cô xem như là không tệ. Cô nằm trên giường, nhắm mắt lại, đếm thời gian, từng giây từng phút trôi qua, đến tận hơn 9 giờ tối cũng không ngủ được.
9 rưỡi, Đào Mục Chi còn chưa trở về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!