Kịp phản ứng với ý tứ của Đào Mục Chi, Lâm Tố: "Không được!"
Lâm Tố từ chối lời đề nghị của anh, Đào Mục Chi nhìn về phía cô: "Không tiêm sao mà khỏe?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong, Đào Mục Chi giống như nhìn rõ nguyên nhân Lâm Tố từ chối, hỏi: "Sợ đau?"
Lâm Tố: "..."
Sao cô có thể sợ đau chứ?
Không, không đúng, đây là phép khích tướng của Đào Mục Chi, cô không thể bị khích tướng. Bây giờ không phải là vấn đề sợ đau hay không sợ đau, cô căn bản không có bệnh, tiêm cái gì mà tiêm?
Đầu Lâm Tố tê rần.
Đào Mục Chi còn đang chăm chú nhìn cô, chờ câu trả lời của cô, Lâm Tố ổn định tâm trạng, nói: "Tôi cảm thấy bây giờ cách thức điều trị này rất tốt, không cần tiêm. Nói đúng ra là cách thức điều trị này tuy chậm, nhưng hữu hiệu. Ví dụ như nhiệt độ tối hôm qua của tôi, so với tối ngày hôm trước đã thấp hơn rồi. Hơn nữa ban nãy tôi nói đến tối sẽ sốt cũng là suy đoán, nói không chừng tối nay không sốt đâu.
Tôi đã sắp khỏi rồi, không cần cách thức điều trị triệt để như tiêm đâu."
Sau khi Lâm Tố nói xong nguyên nhân không tiêm, cô giống như cũng chẳng thể thuyết phục chính mình, nhìn về phía Đào Mục Chi, nói: "Anh nói đúng chứ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người ngồi ở trên thảm, cách chiếc bàn thấp đối mặt nhìn nhau, Đào Mục Chi bình tĩnh nhìn Lâm Tố, sau khi Lâm Tố giải thích xong nguyên nhân cô không tiêm, đáy mắt anh không một tia gợn sóng.
"Không tiêm?" Đào Mục Chi hỏi.
"Không tiêm!" Lâm Tố đáp.
Nhận được câu trả lời khẳng định của Lâm Tố, Đào Mục Chi không kiên trì nữa, anh thu lại ánh mắt. Sau khi Đào Mục Chi thu lại ánh mắt, nhịp tim rối loạn của Lâm Tố nhận được sự bình ổn ngắn ngủi, rất nhanh Đào Mục Chi lại nói.
"Nếu như tạm thời cô không tính khỏe, tôi cần đệm giường." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: "..."
Cái gì là tạm thời không định khỏe? Bệnh này khỏe lại hay không cô quyết là được chắc? Lâm Tố vừa phàn nàn câu trước, lại kịp phản ứng với câu sau.
"Đệm… Đệm giường?"
Lâm Tố không biết cô không đi tiêm sao lại có liên quan đến đệm giường. Mà đối với sự ngạc nhiên của cô, vẻ mặt Đào Mục Chi như thường.
"Nếu như không đi tiêm, chỉ có thể tiếp tục dùng cách thức điều trị hiện tại. Hiệu quả của cách thức điều trị này quá chậm, tôi có thể còn phải ở lại nhà cô mấy ngày. Tôi không thể cứ ngủ mãi ở sofa được, không tốt cho eo."
Lâm Tố: "..."
Ngủ ở trên sofa sao lại không tốt cho eo? Hơn nữa eo anh tốt để muốn làm gì?
Nhà Lâm Tố tuy điều kiện đơn sơ, nhưng trong căn phòng ngủ phụ sát vách phòng Lâm Tố, có một chiếc giường song cũng chỉ có một chiếc giường thôi. Đào Mục Chi muốn mua đệm giường, anh ngủ ở phòng ngủ phụ, tiến dần từng bước.
Lâm Tố: "Không được!"
Nhận được câu trả lời của Lâm Tố, Đào Mục Chi lại bình tĩnh nhìn về phía cô.
Điều này đối với Lâm Tố mà nói quả thật có chút khó khăn.
Hiện tại mặc dù Lâm Tố nhìn không khác người bình thường, nhưng thật ra tình trạng tâm lý so với người bình thường không phải là quá giống nhau. Cô có cách sống đặc biệt của riêng mình, cô chán ghét thay đổi, chán ghét trong lãnh thổ của bản thân có đồ vật mới đặt vào, cho dù chỉ là một cái đệm giường.
Hai năm trước cô chuyển đến căn nhà này, đã ở đây hai năm rồi, tất cả bố cục đều đã quen thuộc. Nếu như thêm vào một cái đệm giường, vậy sẽ giống như thả một cục đá trên ngực cô vậy, cô nghĩ đến bèn nghiến răng một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!