Nghe cô nói vậy, lông mày Đào Mục Chi khẽ chau lại, đi đến ngồi xuống bên giường, sờ trán Lâm Tố một chút.
Nhiệt độ trán cô quả thực tăng lên, bây giờ sờ lên, thậm chí còn có hơi phỏng tay. Sau khi Đào Mục Chi sờ thử, thu tay lại, cụp mắt nhìn thoáng qua Lâm Tố đang nằm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt Lâm Tố tha thiết nhìn anh, chờ sau khi anh sờ xong, cô lập tức thu lại ánh mắt, trở lại vẻ suy yếu.
"Đúng không?" Lâm Tố nói.
"Lại nóng lên rồi." Đào Mục Chi nói.
Anh nói xong, Lâm Tố cảm khái nói: "Cảm mạo thật là phiền phức, ban ngày còn khỏe mạnh, vừa đến tối lại sốt rồi."
Lúc cô cảm khái, Đào Mục Chi lấy nhiệt kế bên cạnh qua.
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố nhanh tay nhanh mắt, trước tiên cầm nhiệt kế qua, sau đó sau đó nhét cả cánh tay vào trong chăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Mục Chi: "..."
"Tôi đã đo rồi." Lâm Tố nói, "37.5 độ."
Lâm Tố bịa chuyện nhiệt độ, cũng giải thích một chút nguyên nhân cô giấu nhiệt kế đi: "Tôi vừa ngậm rồi, không muốn ngậm lần nữa."
"Tôi muốn mua nhiệt kế đo nhiệt độ ở tai cô không cho mua." Đào Mục Chi nhìn cô nói.
Lâm Tố: "..."
Lại tới nữa lại tới nữa rồi, xảy ra vấn đề đều là lỗi của cô. Được rồi được rồi, lỗi của cô thì là lỗi của cô đi. Lâm Tố ho khan một tiếng, nói: "Không phải tôi sợ lãng phí tiền…"
Cô còn chưa nói xong, tay Đào Mục Chi lại đặt trên trán cô.
Lâm Tố sững người.
Mà ở lần thứ hai Đào Mục Chi để tay trên trán cô, không biết có phải là ảo giác của anh hay không, nhiệt độ trên trán của Lâm Tố hình như không có cao như lần chạm vào đầu tiên.
Đương nhiên là không cao như vậy rồi. Cái phương pháp đắp khăn nóng này, cũng chỉ có thể duy trì nhiệt độ trán cô trong thời gian ngắn, cứ sờ thế này, chắc chắn sẽ sờ không thấy.
"Khụ khụ!" Lâm Tố vừa ho khan vừa hất tay Đào Mục Chi ra.
Ho khan dữ dội hai tiếng, mặt Lâm Tố cũng ho đến ửng đỏ, cô giống như rất là khó chịu, khàn giọng phất tay, nói với Đào Mục Chi: "Tôi buồn ngủ. Anh đi lấy thuốc cho tôi, tôi muốn ngủ. Nói không chừng ngủ xong cảm thấy tốt hơn."
Tay của Đào Mục Chi bởi vì rời khỏi trán của Lâm Tố mà dừng ở giữa không trung.
Nhiệt độ cô tăng lên kỳ quặc, vốn là hôm nay đã khỏe rồi, ăn cá kho cũng được hai bát cơm, thật sự không giống dáng vẻ có thể sốt lặp lại lần nữa. Hơn nữa, nhiệt độ cơ thể lặp đi lặp lại cũng không phải là dấu hiệu tốt gì.
"Đến bệnh viện thôi." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: "..."
Làm gì mà đến bệnh viện chứ?
Lâm Tố quay đầu nhìn về phía Đào Mục Chi, Đào Mục Chi nói: "Lặp đi lặp lại thế này đối với cơ thể không tốt, vẫn là đến bệnh viện kiểm tra, xác định cụ thể là vấn đề gì."
Có thể có vấn đề gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!