Chương 23: (Vô Đề)

"Không ngon chút nào." Lâm Tố nói xong, còn đặt nửa miếng sandwich còn lại trong đĩa ăn, cau mày nói với Đào Mục Chi: "Không có hương vị, anh có cho gia vị vào không thế?"

Cô nói rồi, giống như cảm thấy cực kỳ khó chịu, cầm ly nước trái cây bên cạnh uống một ngụm. Nước cam là vắt cam tươi, còn có hơi chua, Lâm Tố uống một ngụm, chua đến giật mình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô hạ sốt, có khẩu vị, vị giác cũng khôi phục rồi, nhưng cô không thừa nhận cô khỏe rồi.

Đào Mục Chi ngồi bên cạnh, nhìn nhất cử nhất động của cô, sau đó thu hồi ánh mắt.

"Tự cô ở trong nhà nghỉ ngơi được không?"

Nghe câu nói của Đào Mục Chi, Lâm Tố: "Đương nhiên không thể…"

"Tan làm tôi qua đây." Đào Mục Chi ngước mắt nhìn về phía cô nói.

Nghe được câu hứa hẹn của Đào Mục Chi, mắt Lâm Tố giật giật. Cô thu hồi ánh mắt, đáp: "Được."

Cô giống như lại bắt đầu ngoan ngoãn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đào Mục Chi nhìn cô cầm ly nước trái cây, đôi mắt tha thiết nhìn chằm chằm vào miếng sandwich trước mặt. Đáy lòng anh thầm thở dài, cầm miếng sandwich đưa lên cho Lâm Tố.

"Tôi có thêm gia vị rồi. Cô cảm mạo còn chưa khỏe, có thể là vị giác không nhạy, nếm không ra. Nhưng cũng không thể không ăn bữa sáng, nếu không sẽ khó chịu."

Lâm Tố ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó sắc mặt cực kỳ miễn cưỡng nhận lấy bánh sandwich.

"Vậy được rồi." Lâm Tố cắn một miếng sandwich đáp.

Nhìn cô ưn sáng tiếp, Đào Mục Chi thu hồi ánh mắt, dặn dò cô: "Nếu như cảm thấy nhàm chán, đi ngủ là được."

Lâm Tố ăn sandwich ngon lành nói: "Ừm."

Hai người xem như là bình yên hài hòa cùng ăn xong bữa sáng. Sau khi ăn xong bữa sáng, Đào Mục Chi thu dọn bàn ăn, rửa sạch toàn bộ dụng cụ ăn, sau đó rời khỏi nhà Lâm Tố đi làm.Lâm Tố sắp nhàm chán chết rồi.

Rõ ràng bình thường cô cũng là ở lỳ trong nhà của mình, nhưng lại chưa từng chán nản như hôm nay. Trong căn nhà trống rỗng, sau khi nhiều thêm một người sống, hình như được lấp đầy. Chờ người kia lại rời đi, cũng khôi phục không thành dáng vẻ lúc trước.

Đào Mục Chi bảo cô nhàm chán thì đi ngủ, cô ngủ nửa buổi trưa, cảm thấy cũng bổ sung đầy đủ rồi. Ngoại trừ đi ngủ, cô còn cầm nhiệt kế đo nhiều lần. Qua mấy lần, nhiệt độ cơ thể của Lâm Tố là 36.3 độ, nhiệt độ cơ thể cô bình thường rồi.

Trận cảm mạo này bình phục cũng quá tốt đi chứ!?

Buổi sáng Đào Mục Chi sờ trán cô, nói nhiệt độ cô bình thường, cô còn có thể lừa bịp Đào Mục Chi. Nhưng bây giờ thế này rồi, buổi chiều anh tan làm trở về chắc chắn sẽ không lừa được.

Vậy cô làm sao giữ Đào Mục Chi lại được? Lâm Tố sốt ruột.

Lúc Lâm Tố đang trồng cây chuối trên giường bổ sung máu cho não bộ nghĩ cách, di động của cô vang lên. Lâm Tố cầm di động nhìn thoáng qua, Đào Mục Chi gửi một tin nhắn cho cô.

[Đào Mục Chi: Ăn cá chứ?]

Lâm Tố nhìn thấy tin nhắn, từ trên giường xoay tròn, ngồi ngay ngắn, gõ mấy chữ gửi qua.

[Lâm Tố: Ăn chứ, tôi muốn ăn cá kho!]

Cô vừa gửi xong tin nhắn không bao lâu, Đào Mục Chi gửi tin nhắn trả lời qua.

[Đào Mục Chi: Bây giờ cô có thể ăn được cá kho?]

Lâm Tố: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!