Ở trong nỗi phẫn uất, Lâm Tố vậy mà cứ thế ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ của cô luôn không tốt, thời gian cả một đêm, đứt quãng, thời gian có thể ngủ cũng chỉ loanh quanh khoảng 2 tiếng. Thời gian khác, trên cơ bản đều là chợp mắt mặc sức tưởng tượng. Ảnh hưởng trong đầu phức tạp, giống như ống kính nhanh chóng lóe lên, cô không bắt được, cũng nhìn không thấu. Mà cho dù hai tiếng đang ngủ kia, ý thức của cô cũng ở giữa nửa tỉnh nửa mê.
Thậm chí cô cũng không thể nói cô là người ngủ nông, giấc ngủ của cô rất mỏng, giống như mặt sông mùa đông vừa mới kết băng, vừa chạm cái đã nứt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng đêm nay không có.
Lớp "băng" tối nay của Lâm Tố rất giày, đầu giống như bị đông thành khối băng cứng rắn, đập một búa xuống ngay cả vết nứt cũng không thấy. Cô chìm dưới lớp băng thật dày kia, ngủ đến an tâm thỏa mãn. Tinh thần của cô đạt được sự nghỉ ngơi cực lớn, khi tỉnh lại, ngay cả thần kinh cũng không còn hết sức nhạy cảm nữa.
Lúc vừa bắt đầu khám bác sĩ tâm lý, trước khi cô không bị bác sĩ tâm lý quấy rối, cũng từng nghiêm túc với việc khám và điều trị của bác sĩ tâm lý. Lúc ấy bác sĩ phân tích, trạng thái tinh thần hiện tại của cô rất có thể là bởi vì giấc ngủ của cô.
Con người dưới tình huống thời gian dài giấc ngủ không đủ, sẽ rơi vào cục diện chết. Bởi vì giấc ngủ không đủ mà tinh thần kém, bởi vì tinh thần kém mà giấc ngủ không đủ. Cứ như vậy kéo dài mãi, người giống như là một tấm vải bị càng lôi kéo càng mỏng, cuối cùng hoàn toàn bị xé rách, vậy cô đối với việc sống cũng chẳng có dục vọng gì.
Trải qua một đêm ngủ ngon lành, Lâm Tố đối với việc sống cực kỳ có dục vọng, mà dục vọng của cô đối với việc sống không phải bắt nguồn từ giấc ngủ, hay là cô đang chuyển biến tốt, mà là bắt nguồn từ Đào Mục Chi.
Sinh thời, chỉ cần cô còn sống, cô nhất định phải thắng Đào Mục Chi một lần.
Nếu không cô chết cũng không nhắm mắt!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tố mở mắt, nhìn qua phía trần nhà khách sạn, trong mắt cô là sức sống bừng bừng, ý chí chiến đấu sục sôi, tràn đầy dã tâm chinh phục Đào Mục Chi.
Nhưng chỉ dựa vào việc nằm ở khách sạn thì không thể chinh phục Đào Mục Chi, cô phải rời giường nghĩ cách. Nghĩ đến đây, Lâm Tố vén chăn lên, từ trên giường như cá chép bật nhảy… một lần nữa ngã ở trên giường.
"A!" Đầu Lâm Tố đau muốn nứt ra.
Người bị bệnh mất ngủ thường xuyên đi kèm với đau đầu, nhưng tối hôm qua Lâm Tố ngủ ngon như vậy, không nên đau đầu chứ. Nương theo đau đầu, thân thể cô giống như được kích hoạt, cảm giác càng thêm rõ ràng. Ngoại trừ đau đầu ra, cô cảm thấy cổ họng có hơi ngứa, hơn nữa thân thể cô vô cùng nặng nề, đừng nói cá chép bật nhảy, hai tay chống giường cũng có chút quá sức.
"Khụ khụ khụ…" Lâm Tố thống khổ ho khan hai tiếng, trong âm thanh của cô mang theo sự ủ rũ cùng bệnh trạng, khác xa với sự tươi sáng trong quá khứ.
Lâm Tố miễn cưỡng ngồi xuống, dựa vào giường, lại duỗi tay sờ trán mình một chút.
Nóng rực.
Rất tốt, hôm qua sau khi Đào Mục Chi ném cô vào trong bồn tắm, cô từ bồn tắm đi ra không thay quần áo trực tiếp nằm trên giường ngủ một giấc. Gió lạnh thổi một đêm như vậy, cô thành công bị cảm lạnh rồi.
Thế mà cô lại bị cảm? Đều do tên Đào Mục Chi trời đánh!
"Hắt xì!" Sau khi Lâm Tố mắng Đào Mục Chi xong, bản thân cô lại hắt hơi một cái.
A, một cái hắt hơi xong, đầu của Lâm Tố vang lên ong ong, thiếu chút nữa ngất đi. Cơ thể cô bây giờ còn cực kỳ nặng nề, đầu nặng chân nhẹ, hô hấp không thông, cô sắp khó chịu chết rồi.
Lâm Tố thoát lực, ngã lệch trên người.
Bây giờ cô không có sức lực, vẫn nên ở khách sạn tiếp tục ngủ thôi.Vào buổi sáng lúc Đào Mục Chi rời khỏi khách sạn. Thời gian cả một đêm, phòng sát vách bên cạnh đều không có động tĩnh gì, Lâm Tố cũng không gọi điện tìm anh.
Sáng sớm sau khi bảo khách sạn mang đồ ăn sáng lên phòng của Lâm Tố, Đào Mục Chi rời khỏi khách sạn đến bệnh viện làm việc.
Thứ ba so với thứ hai thì nhàn nhã hơn một chút, buổi sáng Đào Mục Chi hẹn mấy bệnh nhân đến khám và điều trị. Chuyên tâm khám và điều trị, Đào Mục Chi chỉ khi bệnh nhân rời đi, mới có cơ hội nhìn điện thoại một chút.
Rất nhanh đã đến trưa, một tin nhắn Lâm Tố cũng không gửi đến.
Đào Mục Chi nhìn khung chat của Lâm Tố và mình, lúc đang suy nghĩ gì đó, điện thoại của cụ bà Đào gọi đến. Cuộc gọi đến của bà nội hiển thị nhấp nháy trên màn hình, Đào Mục Chi lấy lại tinh thần, trong cảm xúc giữ chút ý cười, ấn nghe.
"Bà nội." Đào Mục Chi gọi một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!