Nếu hấp dẫn về mặt sinh lý dễ dàng hơn hấp dẫn về mặt tâm lý, vậy cô dự định thử về mặt sinh lý với Đào Mục Chi xem sao, dù sao bây giờ hai người bọn họ cùng không có quan hệ gì rồi, cô không tin không nắm bắt được Đào Mục Chi!
Lâm Tố thả ra một quả bom nặng kí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời cô nói đã đủ rõ ràng, người trưởng thành bình thường nghe được đến đây đều sẽ biết cô bị hạ thuốc gì, Đào Mục Chi là bác sĩ, càng phải biết.
Quả nhiên, sau khi Đào Mục Chi nghe cô nói xong, hỏi: "Bây giờ cô đang ở đâu?"
"Quán bar AU tầng 2, phòng bao số 204." Lâm Tố mềm mại vô lực nói.
"Bên cạnh có ai không? Có thể liên hệ bảo an của quan bar không?" Đào Mục Chi hỏi.
"Không được, trong phòng bao rất kín, bây giờ tôi không có cách nào lớn tiếng gọi người được." Lâm Tố nói.
"Người hạ thuốc cô thì sao?" Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố quay đầu nhìn thoáng qua phòng bao, Lại Tân còn đang tràn ngập chờ mong đợi cô trở lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh ta đi toilet rửa tay rồi, chắc là một lát nữa sẽ trở về." Lâm Tố nói.
Đào Mục Chi nói: "Cô không có cách nào tự mình rời khỏi phòng bào?"
Lâm Tố: "..."
Tôi bị hạ thuốc đấy, bây giờ toàn thân tôi sụi lơ nè, nói chuyện cũng không không có sức lực, ra khỏi phòng bao con khỉ.
"Không được." Nói đến đây, Lâm Tố giống như hoàn toàn không có sức lực, giọng cô như dùng sức lực cuối cùng hỏi Đào Mục Chi: "Anh đến hay không đây?"
Cô nói xong, Đào Mục Chi đáp: "Đến. Cô tìm một chỗ trốn đi, 10 phút nữa tôi qua."
Lâm Tố: "... Nhanh như vậy?"
Giọng của Lâm Tố bình thường hơn ban nãy một chút, sau khi cô nói xong, lập tức hoàn hồn, mơ màng nói: "Ừm, Đào Mục Chi, anh mau tới."
Dứt lời, Lâm Tố giống như mất đi ý thức, đồng thời không cẩn thận cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, biểu cảm của Lâm Tố khôi phục như thường, cô cụp mắt nhìn xuống đám đàn ông tầng 1 còn đang huýt sáo với cô. Thu lại ánh mắt không chút biểu cảm, đẩy cửa tiến vào phòng bao.
Lâm Tố nói là đi toilet, nhưng lần đi này có hơi lâu. Lúc anh ta đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cô thì cô đẩy cửa đi vào. Sau khi cô vào cửa, cũng không đi đến trước ghế dài ngồi xuống, mà đứng ở chỗ đó từ trên cao nhìn xuống anh ta.
Lâm Tố là người phụ nữ có khí chất nguy hiểm, nguy hiểm nằm ở sự xinh đẹp của cô. Người phụ nữ xinh đẹp như vậy lạnh lùng nhìn bạn chằm chằm, mà khi trong ánh mắt để lộ ra biểu hiện như nhìn "Rác rưởi" vậy, dù Lại Tân xác nhận cô không nhìn thấy trò mèo của anh ta ban nãy khi ở một mình trong phòng bao, nhưng cũng không nhịn được chột dạ một trận.
"Tôi tưởng là cô đi rồi." Lại Tân mỉm cười một tiếng. Sau khi cười xong, anh ta mời Lâm Tố: "Sao không qua đây ngồi? Ban nãy đem lên mấy loại rượu không tệ, qua đây nếm thử."
Nói rồi, Lại Tân đưa ly rượu đã bỏ "đồ" ban nãy cho Lâm Tố.
Lâm Tố nhìn chằm chằm vào ly rượu, lại nhìn về phía Lại Tân, hỏi: "Là anh tự mình chút hay là tôi báo để cảnh sát đến bắt anh cút?"
Lâm Tố nói xong, biểu cảm trong mắt Lại Tân đình trệ. Vì lời nói của Lâm Tố yết hầu anh ta khẽ động một cái, sau lại mỉm cười, nói: "Cô nói gì…"
"Tôi đã thấy hết vừa rồi anh bỏ đồ vào trong ly rượu." Lâm Tố vạch trần anh ta.
Xem ra trò mèo của anh ta ban nãy đều bị Lâm Tố thấy được.
Thủ đoạn bẩn thỉu như vậy bị vạch trần, trong ánh mắt của Lại Tân không chút cảm giác nhục nhã nào, anh ta nhìn Lâm Tố, mỉm cười nói: "Đúng, tôi có bỏ đồ vào. Nhưng cũng là cô nói mình lãm cảm, cho nên tôi mới muốn thả chút đồ, để cô không còn lãnh cảm nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!