Lâm Tố hẳn nên tự mình lái xe đến, chiếc xe thể thao mui trần của Lại Tân, vừa lái là nhanh như chớp, gió thổi khiến cô đau cả đầu. Nửa tiếng sau, hai người đến bãi đỗ xe ngầm của quầy bar AU, Lâm Tố đỡ lấy mái tóc rối bù xuống xe.
Sau khi xuống xe, Lâm Tố dùng ngón tay vuốt lại mái tóc một chút. Không đợi Lại Tân khóa xong xe, cô đã đi về hướng thang máy của bãi đỗ xe ngầm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tố là sâu rượu, từ hai năm trước đã bắt đầu nát rượu, sau đó một số rượu cô đã dần dần uống đến nhàm chán, sẽ đi đến các loại quán bar tìm rượu mới có thể kích thích được vị giác của cô.
Cô là khách quen của quán bar AU, cho nên vừa mới tiến vào quán bar, barkeeper nhiệt tình chào hỏi cô.
"Cô Lâm, lâu rồi không gặp."
Quả thực đã lâu không gặp, có lẽ tầm hai tuần đi chăng. Ban đầu mỗi tuần Lâm Tố đến nơi này hai ba lần, từ sau khi Đào Mục Chi khám và điều trị cho cô, tâm tư của cô toàn bộ đặt ở trên việc đấu trí đấu dũng với Đào Mục Chi, ngay cả rượu cũng đều không sao uống được.
Nghĩ đến Đào Mục Chi, đáy lòng Lâm Tố lại nghiến răng nghiến lợi một trận.
Tên đàn ông xấu xa!
"Tôi đặt phòng rồi, ở tầng 2." Lúc Lâm Tố nghĩ đến Đào Mục Chi hận đến nghiến răng nghiến lợi, Lại Tân cũng đã tiến vào quán bar. Barkeeper chào hỏi anh ta xong, anh ta nói với Lâm Tố một câu như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quán bar AU là quán bar cao cấp nhất thành phố A, ngoại trừ các loại rượu ra, nhảy nhót, ban nhạc, đầy đủ mọi thứ. Thậm chí cũng vẫn có vài món phục vụ khác.
Chẳng qua là bình thường Lâm Tố sẽ không chọn những loại phục vụ khác, chỉ ở ghế dài tầng 1 thử rượu, thậm chí nhảy cũng không ra nhảy. Ca khúc quán bar AU chọn chủ yếu rất một lời khó nói hết, đều là máy ca khúc nhạc đỏ trên mạng, nghe không có chút thú vị gì hết, cũng không khơi dậy được hứng thú nhảy nhót trong cô.
Nghĩ đến nhảy, Lâm Tố lại nhớ đến hôm thứ bảy cùng Đào Mục Chi ở trong quán bar "sạch" kia nghe được "Tình đầu". Cô cau mày, nói với Lại Tân: "Đi thôi."
Lâm Tố đồng ý cùng anh ta đến uống một ly, nhưng rõ ràng cô tâm sự nặng nề, đối với việc cùng anh ta uống một ly cũng không để trong lòng lắm. Đối với sự mất kiên nhẫn và lạnh nhạt của cô, Lại Tân cũng không ngại, cô có thể đến đây là được rồi, cái khác đều không quan trọng.
Hai người cùng đi đến phòng bao tầng 2.Phòng bao tầng 2 với ghế dài tầng 1 không giống nhau, tầng 1 của quán bar có quầy bar, có sân khấu âm nhạc, còn có đủ các nam nữ thanh niên xao động, rộn ràng vui vẻ, chướng khí mù mịt. Ghế dài tầng 1 giống như là chìm trong khe hở giữa đám chướng khí mù mịt, ngay cả không khí cũng không lưu thông thuận lợi.
Tầng 2 tốt hơn nhiều, phòng bao độc lập, thị giác đỉnh cấp, ngồi trong ghế dài phòng bao, phía sau là kính, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhìn thấy bên dưới, bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong. Cực kỳ bí ẩn, lại thể hiện rõ địa vị.
Đến phòng bao, âm nhạc ầm ĩ bên ngoài bị giam lại. Lâm Tố ngồi trên ghế dài, Lại Tân thì ngồi cách cô không xa. Cho dù mục đích của anh ta như thế nào, nhưng ngay từ khi bắt đầu Lại Tân cực kỳ nho nhã cũng thân sĩ, hiểu được cần duy trì khoảng cách thích hợp với phụ nữ, để tránh khiến đối phương khó chịu.
"Uống gì?" Lại Tân hỏi.
Mặc dù Lâm Tố đi theo Lại Tân tới, nhưng hoàn toàn là để muốn dời sự chú ý, cô không muốn nhận được điện thoại của Đào Mục Chi nữa, sau đó một lần một lần nhắc nhở cô thất bại chuyện tỏ tình tối qua.
Nhưng chờ đến phòng bao, cô cầm điện thoại ra, trên màn hình di động không có cuộc gọi nhỡ nào, cô lại rối loạn lưỡng cực. Cô nói cô muốn cùng đàn ông ra ngoài uống rượu, anh thật sự không gọi điện qua quấy rầy cô luôn. Thật sự là một bác sĩ tốt, cũng thật sự là không có một chút hứng thú nào với cô.
Đáy lòng Lâm Tố dâng lên một trận lửa lớn.
"Muốn chút rượu lạnh." Lâm Tố nói.
Nghe cô nói xong như vậy, Lại Tân nhìn cô, ngược lại mỉm cười, nói: "Rượu cũng chính là uống lúc lạnh, uống xong đều sẽ nóng."
Lâm Tố nhìn anh ta một cái.
Đối diện với ánh mắt của cô, Lại Tân không nói gì nữa, chỉ nói với barkeeper bên cạnh: "Dựa theo yêu cầu của cô Lâm."
Anh ta dặn dò xong, barkeeper gật đầu đáp lại, sau đó rời khỏi phòng bao.Sau khi Lại Tân chọn rượu không bao lâu, từng loại rượu đã được mang lên. Lâm Tố cầm một ly Whisky đầy đã lên uống một ngụm, cảm giác Whisky lạnh buốt cóng đến mức đầu lưỡi cô tê dại, Lâm Tố uống hết một ly rượu, mùi vị gì cũng không nếm ra được.
Cô lại cầm ly thứ hai lên.
Lâm Tố uống rượu hoàn toàn giống như đang uống nước, số độ của một ly Whisky thế này, người tửu lượng bình thường không tốt uống xong, rất dễ váng đầu. Nhưng Lâm Tố không hề, sau khi cô uống xong một ly, lại cầm một ly lên uống, vừa uống vừa nhìn về phía dưới tầng.
Dưới tầng bây giờ đã náo nhiệt, không biết chơi ca khúc gì, nam nữ trên ghế dài đều giẫm trên ghế điên cuồng, giống như hiện trường cắn thuốc đến váng đầu vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!