Thẩm Tường Ý chỉ liếc nhìn tên người gọi rồi trượt ngón tay nghe máy, bật loa ngoài, đặt điện thoại trước mặt Hạ Tĩnh Sinh.
Vừa kết nối, giọng một cô gái đã vang lên từ đầu dây bên kia.
"Anh Tĩnh Sinh."
Thẩm Tường Ý không biểu hiện gì nhưng khẽ nhướn mày.
Giọng nói của cô gái này vừa ngọt ngào, vừa nhõng nhẽo, nghe như giọng em bé, ngọt đến mức như có thể tan chảy ra nước, nhưng lại không hề gượng gạo, giống như là một giọng nói tự nhiên chứ không phải cố tình làm ra vẻ.
Chỉ nghe một tiếng gọi, trái tim Thẩm Tường Ý cũng thoáng rung lên.
Không kìm được, cô liếc nhìn điện thoại, nhìn kỹ tên hiển thị.
Diệp Minh Châu.
Giọng này nghe thật trẻ trung, liệu có phải là một cô bé?
"Có chuyện gì?"
Giọng của Hạ Tĩnh Sinh lại rất bình thản, lạnh nhạt đến mức gần như xa cách.
"Em vừa về đến Hồng Kông! Vừa xuống máy bay," giọng Diệp Minh Châu cao hẳn lên, tiếng nói nhõng nhẽo đầy vẻ phấn khởi: "Anh có bận không? Anh có thể đến đón em không?"
Giọng điệu này khiến Thẩm Tường Ý nghe mà tai cũng trở nên mềm mại, ngay cả cô là phụ nữ còn không thể chống lại sức hút đó.
Ấy vậy mà Hạ Tĩnh Sinh vẫn giữ được sự điềm tĩnh, bình thản như mặt nước.
"Rất bận."
Giọng anh bình lặng đến mức không lộ một chút cảm xúc: "Em gọi cho A Sơn đi."
"À…"
Diệp Minh Châu kéo dài giọng, thất vọng dâng lên rõ rệt, cô ta gần như buột miệng: "Anh đang bận gì thế? Vẫn còn ở công ty à?"
Có lẽ nhận ra mình vừa nói sai, cô ta vội vàng tỏ ra ngoan ngoãn, hiểu chuyện: "Vậy được, em sẽ đợi A Sơn ở sân bay."
Cô ta tiếp tục nũng nịu: "Anh gọi A Sơn giúp em được không? Em không có số điện thoại của anh ấy. Bảo anh ấy đến nhanh một chút, em đói sắp chết rồi, trên máy bay không có gì ngon để ăn."
Nói chưa hết câu, Hạ Tĩnh Sinh đã quay sang, nhẹ nhàng hôn lên đùi trong của Thẩm Tường Ý, như để nhắc nhở. Giọng nói vẫn bình thản nhưng lộ chút ân cần: "Ý Ý, cúp máy rồi gọi cho A Sơn giúp anh nhé."
Thẩm Tường Ý: "…"
Diệp Minh Châu bên kia đột nhiên im bặt, rơi vào khoảng lặng đầy ám ảnh, gần như kỳ quái.
Cái hôn bất ngờ của Hạ Tĩnh Sinh khiến Thẩm Tường Ý theo phản xạ muốn khép chân lại, nhưng anh nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay giữ chặt lấy gốc đùi cô: "Đừng động đậy."
Nói xong, anh còn cúi xuống hôn vào vị trí vừa nãy: "Cố chịu một chút, sắp xong rồi."
Cuộc đối thoại này thật quá dễ khiến người khác nghĩ xa, nhất là khi còn có người đang nghe ở đầu dây bên kia. Thẩm Tường Ý tức giận trừng mắt nhìn anh, ngón tay chỉ mạnh vào điện thoại, rồi xấu hổ đến mức kéo chăn che kín mặt.
Hạ Tĩnh Sinh khẽ cười, đưa tay lên, dùng cổ tay chạm vào màn hình điện thoại, lập tức ngắt cuộc gọi.
Anh lại lấy thêm một ít thuốc mỡ, ngón tay nhẹ nhàng thoa vào phía trong, từ từ xoay tròn trên vùng da mềm.
Cùng lúc, từ trong chăn vang lên một tiếng rên nhẹ, mơ hồ và ngại ngùng.
Dù đã cố gắng hết sức nhẹ nhàng, đùi Thẩm Tường Ý vẫn khẽ run lên, vô thức co lại, kẹp chặt lấy ngón tay anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!