Diệp Lâm Chu vẫn còn nằm trên mặt đất, cú đá của Hạ Tĩnh Sinh vừa rồi thật sự không chút khoan nhượng, khiến toàn thân anh ta đau đớn như bị tháo rời từng khớp xương.
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, như những viên đá lạnh buốt rơi xuống liên tục.
Bất giác anh ta nhớ lại lần đầu tiên nghe đến cái tên Hạ Tĩnh Sinh là tại căn biệt thự mà Diệp Diệu Khôn mua sắm cho các con nuôi. Căn biệt thự ấy quá rộng lớn, cho dù có bao nhiêu người ở cũng không thấy chật chội. Là con nuôi được cưng chiều nhất, Diệp Lâm Chu được ở căn phòng lớn nhất ngoài phòng chính của Diệp Diệu Khôn với nhiều đặc quyền nhất. Được ông coi trọng, được gia nhân kính nể, anh ta tự do làm theo ý mình.
Mọi chuyện chỉ bắt đầu thay đổi khi Diệp Diệu Khôn mang Hạ Tĩnh Sinh về và tuyên bố trước mặt mọi người rằng đây là con nuôi mới của ông.
Từ đó, Diệp Lâm Chu mơ hồ cảm thấy nguy cơ tiềm ẩn. Hạ Tĩnh Sinh không thích nói chuyện, luôn giữ một khuôn mặt lạnh lùng, nhìn ai cũng có vẻ khinh khỉnh và không xem ai ra gì, ánh mắt ẩn chứa sự hung bạo và kiêu ngạo.
Không chịu nổi thái độ cao ngạo đó, Diệp Lâm Chu đã chế nhạo giọng Quảng Đông của Hạ Tĩnh Sinh ở trường rồi còn tát anh một cái để thể hiện uy thế. Nhưng không ngờ rằng Hạ Tĩnh Sinh lại đạp anh ta ngã xuống cuối bậc thang.
Lòng tự trọng và ý chí tranh thắng của Diệp Lâm Chu bị Hạ Tĩnh Sinh giẫm nát, khiến anh ta sốc, không tin nổi và phát điên lên.
Giữa các con nuôi của Diệp Diệu Khôn, sự cạnh tranh khốc liệt là điều ông mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Theo quan điểm của ông, kẻ thắng mới là người mạnh, những kẻ bị chèn ép không đáng để trở thành nhân vật lớn. Vì vậy, kể cả khi Diệp Lâm Chu bị Hạ Tĩnh Sinh đánh bại, Diệp Diệu Khôn vẫn thản nhiên không có bất kỳ phản ứng gì.
Đến khi Hạ Tĩnh Sinh được đưa vào công ty, tiếp quản các dự án, Diệp Lâm Chu mới nhận ra vị trí của mình đã bị đe dọa sâu sắc.
Diệp Lâm Chu không nghĩ mình kém hơn Hạ Tĩnh Sinh. Anh ta hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ mà Diệp Diệu Khôn giao nhưng vẫn không hiểu tại sao ông lại đặc biệt coi trọng Hạ Tĩnh Sinh đến vậy. Cho đến lúc Diệp Diệu Khôn hấp hối trên giường bệnh vì ung thư, Diệp Lâm Chu mới dồn hết can đảm hỏi: "Bố, con rốt cuộc có chỗ nào không bằng Hạ Tĩnh Sinh? Thậm chí nó còn chưa bao giờ gọi bố như vậy."
Trên người Diệp Diệu Khôn đầy ống dẫn, nhìn anh ta với đôi mắt yếu ớt, phải cố gắng hết sức để thốt lên một câu: "Bởi vì nó đủ tàn nhẫn."
Diệp Lâm Chu tiếp tục hỏi, chẳng lẽ mình không đủ tàn nhẫn? Phải như thế nào mới gọi là tàn nhẫn?
Diệp Diệu Khôn đáp, sự tàn nhẫn của Hạ Tĩnh Sinh không chỉ nhắm vào người khác, mà cả chính mình. Anh biến bản thân thành pháo đài bất khả xâm phạm, kiên định và tự kiểm soát đến mức lạnh lùng.
Giờ đây, Diệp Lâm Chu lại bị Hạ Tĩnh Sinh đá ngã xuống đất, tựa như ngày đó tại cầu thang trường học.
Diệp Lâm Chu quay đầu nhìn về phía họ. Hạ Tĩnh Sinh nhẹ nhàng ôm lấy người con gái trong vòng tay, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi, đôi chân mảnh khảnh run rẩy không ngừng. Hạ Tĩnh Sinh che ô cho cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mưa trên mặt cô rồi dìu cô lên xe.
Không ngờ người lạnh lùng như Hạ Tĩnh Sinh lại có khía cạnh dịu dàng như vậy.
Cô ấy là một người phụ nữ ngây thơ trong sáng, yếu đuối và mềm mại như chú thỏ con ngu ngơ. Nếu cô biết người đàn ông bên cạnh mình tàn bạo và đen tối đến thế nào, không biết khuôn mặt xinh đẹp đó sẽ bộc lộ biểu cảm kinh hoàng ra sao.
Bước vào xe, cô gái như một con rối ngoan ngoãn để Hạ Tĩnh Sinh đỡ lên ghế da mềm mại. Bỗng tiếng cười của Diệp Lâm Chu vang lên, khiến cô giật mình nhìn qua cửa kính mờ ướt đẫm mưa.
"Làm gì vậy? Tĩnh Sinh?" Diệp Lâm Chu cười chế giễu, giọng phổ thông không chuẩn: "Lần này không chặt tay tao, phải chăng mày muốn chặt đến chân tao rồi?"
Hạ Tĩnh Sinh đóng sầm cửa xe lại.
Dù vậy, cô vẫn nghe thấy lời của Diệp Lâm Chu.
Cô ngồi cứng đờ, nhớ lại lời Diệp Lâm Chu vừa nói. Lẽ nào, Hạ Tĩnh Sinh đã chặt tay phải của anh ta?
Xe lăn bánh đi xa dần, qua cửa sổ, cô thoáng thấy vài gã đàn ông lực lưỡng vây quanh Diệp Lâm Chu, trong khi Hạ Tĩnh Sinh chậm rãi bước đến.
Cơn mưa tầm tã cuốn lấy mọi thứ, nhưng Diệp Lâm Chu vẫn nằm bất động, ánh mắt đầy thù hận như cơn mưa không dứt.
Xe tiếp tục lăn bánh xa dần, Thẩm Tường Ý như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, muốn hạ cửa kính xuống để nhìn cho rõ hơn, nhưng sau một hồi cố gắng bấm nút, cửa kính vẫn không hạ xuống. Cô đành ép sát mặt vào cửa kính, căng mắt nhìn ra ngoài.
Xe càng lúc càng xa, Thẩm Tường Ý chỉ còn lờ mờ thấy đám đàn ông vạm vỡ vây lấy Diệp Lâm Chu. Hạ Tĩnh Sinh từng bước chậm rãi tiến đến, vẻ thản nhiên điềm tĩnh.
Đoạn đường nhỏ hẹp bỗng trở nên huyên náo với cảnh tượng hỗn loạn bất ngờ, thu hút một đám đông tụ tập xung quanh. Tuy nhiên, mấy chiếc xe sang trọng đã chắn hết đường vào, cùng với những vệ sĩ áo đen nghiêm túc đứng canh gác bên ngoài, khiến không ai dám lại gần mà chỉ dám từ xa ngóng cổ lên xem. Nhưng rốt cuộc cũng chẳng ai thấy được gì.
Kiki chen qua đám đông, cũng lo lắng nhìn về phía đó, nhưng chẳng thể làm gì hơn, càng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Đứng sau Hạ Tĩnh Sinh, Trần Gia Sơn cầm chiếc ô đen lớn che cho anh. Theo bước chân chậm rãi của Hạ Tĩnh Sinh, anh ta tiến đến trước mặt Diệp Lâm Chu.
Hạ Tĩnh Sinh mỉm cười, câu đầu tiên cất lên là: "Tôi thật không ngờ, anh cũng biết nói tiếng phổ thông."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!