Hạ Tĩnh Sinh quay trở lại hậu trường, khu vực trang điểm không phân biệt nam nữ, mọi người đều có thể sử dụng có mấy phòng trang điểm nối liền nhau, các diễn viên ba lê lần lượt đi ra đi vào Hạ Tĩnh Sinh không tìm thấy Thẩm Tường Ý ở bên ngoài, anh đi ngẫu nhiên đến một phòng trang điểm đứng ở cửa nhìn vào thì thấy Thẩm Tường Ý và Kiki đang ngồi trước một bàn trang điểm ở góc khuất nhất.
Các cô ấy đang chụp ảnh bằng điện thoại di động. Gương trang điểm được gắn một vòng đèn chiếu sáng màu vàng nhạt ánh sáng này khiến cho làn da của các cô trở nên mịn màng hơn.
Hai chị em vẫn chưa thay đồ đang mặc trang phục biểu diễn lộng lẫy và tạo dáng trước gương với nhiều tư thế khác nhau. Chụp xong thì lại có thêm vài đồng nghiệp khác đến chụp cùng một lúc sau cả phòng đều tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Do trong phòng còn có người khác mà lại đều là phụ nữ cộng thêm các cô đang chơi rất vui vẻ, Hạ Tĩnh Sinh không tiện vào làm phiền chỉ đứng ở cửa chờ.
Anh lùi lại tựa nhẹ vào tường, ánh mắt vẫn dõi theo Thẩm Tường Ý giữa đám đông.
Cô cười rất tươi, không phải là nụ cười xã giao thường thấy mà là nụ cười để lộ hàm răng trắng tinh, khóe miệng nhếch lên một góc lớn, bên khóe miệng xuất hiện một dấu gợn nhỏ. Hai bờ môi mỏng hồng như cánh hoa hồng, không biết cô đang nói chuyện gì với người khác, môi mấp máy, tiếng cười nhẹ nhàng và trong trẻo.
Thẩm Tường Ý mang khí chất như dòng suối trong vắt nhưng lại không thuộc kiểu lạnh lùng. Nụ cười của cô vừa thuần khiết lại điềm tĩnh cười lên lại càng dịu dàng rạng rỡ.
Nhìn cô cười Hạ Tĩnh Sinh lại nhớ đến vấn đề trước đó.
Cô chưa từng cười với anh như vậy.
Tuy nhiên lần này anh lại không hề để bụng. Chỉ cần cô không cười với người đàn ông khác như vậy.
Chỉ cảm thấy cô thật xinh đẹp.
Ngắm nhìn vẻ đẹp của cô ngay cả việc chờ đợi cũng trở thành một điều có ý nghĩa.
Không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng các cô cũng kết thúc việc chụp ảnh Hạ Tĩnh Sinh vội đứng thẳng người, bước lên phía trước, chuẩn bị gõ cửa thì ai ngờ Thẩm Tường Ý lại cầm lấy một chiếc máy ảnh chụp lấy liền. Mấy người lại chen chúc nhau tạo dáng chụp thêm một bức. Tấm ảnh được in ra ngay lập tức, Thẩm Tường Ý vẩy nhẹ vài cái kết quả là có hai người không lọt vào khung hình và có hai người chưa kịp mở mắt, bức ảnh đó coi như bỏ.
Tự chụp thì không thể nào chụp hết được tất cả mọi người, cô vô thức nhìn quanh phòng trang điểm muốn tìm một người giúp họ chụp.
Ánh mắt cô vô tình chạm phải ánh mắt của Hạ Tĩnh Sinh đang đứng ở cửa.
Nụ cười của cô chợt khựng lại.
Anh đến từ lúc nào?
Những người khác tự nhiên cũng chú ý đến sự có mặt của Hạ Tĩnh Sinh, ngay lập tức trở nên gò bó định như chim muông tản đi, ai làm việc nấy không muốn làm phiền hai người ở riêng.
Kết quả là ngay giây sau đã thấy Thẩm Tường Ý đứng lên nhẹ nhàng nói với họ một câu "Đợi một chút nhé" rồi cầm máy ảnh chạy đến chỗ Hạ Tĩnh Sinh.
Thấy cô chạy đến Hạ Tĩnh Sinh rất tự nhiên dang tay ra, ôm lấy eo thon của cô.
Tuy nhiên khi anh cúi đầu xuống, môi sắp chạm vào môi cô, thì Thẩm Tường Ý quay mặt sang bên cạnh Hạ Tĩnh Sinh vốn nghĩ rằng câu mở đầu của cô sẽ là "Ở đây có nhiều người" ai ngờ câu đầu tiên cô thốt ra lại là "Anh có thể giúp em một việc không?"
Dù từ chối nụ hôn của anh, nhưng cô biết cách bù đắp ở những chỗ khác, đó là từ góc độ mà người khác không nhìn thấy, đầu ngón tay mảnh khảnh như có như không lướt qua chiếc áo sơ mi không nếp nhăn của anh, gài vào khe hở giữa các nút áo nhưng không luồn vào, chỉ khẽ gẩy bên ngoài, không chạm mà như chạm.
"Giúp em chụp một tấm ảnh nhé." Tay còn lại vẫy vẫy chiếc máy ảnh.
Hạ Tĩnh Sinh cúi xuống nhìn ngón tay cô.
Rõ ràng cô chẳng chạm vào da thịt anh một chút nào, nhưng trong khoảnh khắc cô gài vào vạt áo anh, cơ thể anh đã có phản ứng.
Anh biết rõ cô chỉ đang muốn nhờ vả nên mới tỏ ra nhõng nhẽo và ngoan ngoãn như vậy.
Chỉ là nhờ anh chụp một tấm ảnh thôi nhưng Hạ Tĩnh Sinh lại mơ hồ có một linh cảm chẳng lành và không thể kiểm soát.
Anh không thích bất kỳ điều gì nằm ngoài tầm kiểm soát.
Nhưng vào thời điểm này, cho dù chưa nhận được chút ngọt ngào nào, anh vẫn không thể kiểm soát được niềm vui chỉ vì cô hơi tỏ ra dễ thương với mình.
Không thể từ chối, không thể kiểm soát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!