Vừa nghe thấy Hạ Tĩnh Sinh nói sẽ không để cô đi, cảm xúc của Thẩm Tường Ý lập tức trở nên kích động, như thể hoàn toàn mất đi lý trí. Cô hất mạnh tay của Hạ Tĩnh Sinh đang nắm lấy cằm mình ra. "Chát" một tiếng vang lên, trong trẻo nhưng chói tai.
"Anh không tin tưởng tôi, lại còn muốn ép tôi ở lại,"
Thẩm Tường Ý ngồi bật dậy từ trên giường. Vừa rồi giằng co một hồi, mái tóc của cô rối tung, chiếc váy ngủ trên người cũng xộc xệch, một bên dây áo trễ xuống nhưng cô không hề để tâm. Đôi mắt trong trẻo sáng ngời như vầng trăng kia giờ đã ngập đầy oán hận và giận dữ, long sòng sọc nhìn Hạ Tĩnh Sinh: "Anh rốt cuộc muốn làm gì!"
Bàn tay Hạ Tĩnh Sinh bị cô hất mạnh, thậm chí còn bị đánh mạnh đến mức lưu lại trên da một vết hằn đỏ nhàn nhạt.
Anh đưa tay lên không trung, ánh mắt thoáng lướt qua mu bàn tay, sau đó chậm rãi thu tay lại.
Thần sắc vẫn bình thản, tựa hồ đang suy nghĩ về vấn đề này, sau đó anh nghiêm túc trả lời: "Anh muốn thế nào, còn phải xem em ra sao."
"Anh không phải đã cho bác sĩ kiểm tra tôi rồi sao? Kết quả có khiến anh vừa lòng không?"
Giọng cô sắc bén: "Căn bản không cần kiểm tra, anh muốn biết thì cứ hỏi trực tiếp tôi là được! Đúng vậy, tôi đã ngủ với người khác rồi…"
Hai chữ cuối cùng vừa thốt ra, bàn tay của Hạ Tĩnh Sinh lại giơ lên, bàn tay to lớn khóa chặt cằm cô, mạnh mẽ ngăn lại những lời nói chạm đến giới hạn của anh. Biểu cảm trên mặt anh không hề thay đổi, nhưng ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm vẫn vẹn nguyên.
Giây tiếp theo, anh nhắm mắt lại, không một tiếng động mà hít sâu một hơi.
Dường như đang cố gắng kiềm chế, không để bản thân lộ ra sự thất thố mà làm cô thêm sợ hãi.
Mở mắt ra lần nữa, trong đôi con ngươi lại khôi phục vẻ bình tĩnh trầm ổn thường ngày, anh buông tay ra: "Em vừa nói không muốn ở bên anh, anh hoàn toàn tôn trọng suy nghĩ của em."
Bất ngờ thay đổi thái độ cứng rắn lúc trước, anh vẫn là Hạ Tĩnh Sinh phong độ, giữ đúng lễ nghi, cho dù lúc này cô quần áo xộc xệch, ngực áo hở rộng, anh vẫn không đổi sắc mặt, dùng ngón tay khéo léo kéo lại dây áo đang rơi của cô, chỉnh sửa lại về chỗ cũ. Sau đó, anh thu tay lại, từ tốn tiếp tục nói: "Em muốn đi, cũng được."
Anh mỉm cười ôn hòa, bình thản cho cô một cơ hội tự do lựa chọn.
Những lời này vừa nói ra, Thẩm Tường Ý không chút do dự lật chăn xuống giường, vội vàng xỏ giày bước ra ngoài.
Tay chạm vào tay nắm cửa, vừa mới ấn xuống, phía sau đã vang lên giọng nói chậm rãi không nhanh không chậm của Hạ Tĩnh Sinh: "Nhưng, anh nghĩ có lẽ em đã quên mất mục đích ban đầu khi đến với anh."
Một câu nói nhẹ tênh, khiến cả người Thẩm Tường Ý chợt cứng đờ, tay nắm cửa chỉ cần khẽ kéo là cô có thể rời khỏi đây, rời khỏi người đàn ông đáng sợ này.
Cô sợ anh, sợ ngay từ lần đầu gặp mặt.
Cô biết bộ mặt thật của anh hoàn toàn không giống với vẻ ngoài nho nhã ấm áp, lần đó ở sàn đấu ngầm cô đã tận mắt chứng kiến sự lạnh lùng tàn nhẫn của anh.
Chỉ là thời gian dài tiếp xúc, cô phải thừa nhận, sự sợ hãi và phòng bị đối với anh đã dần dần giảm bớt, thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó, trái tim cô còn lỡ nhịp vì sự dịu dàng săn sóc của anh.
Nhưng tất cả những gì xảy ra tối nay đã khiến cô bừng tỉnh.
Anh quan tâm cô thì sao, hiểu rõ sở thích của cô thì sao.
Nói là yêu cô thì sao, nói rằng họ đang yêu nhau thì sao.
Anh có thể đối tốt với một người mà không có bất cứ giới hạn nào, đồng thời cũng có thể dễ dàng hủy hoại người đó một cách triệt để.
Anh vĩnh viễn là kẻ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn.
Thân phận khác biệt không thể vượt qua, trong thế giới của kẻ cao cao tại thượng như anh, vốn dĩ không tồn tại hai chữ "bình đẳng."
Bình đẳng cái quái gì chứ.
Anh luôn thích giống như đang trêu đùa một con vật cưng mà vuốt cằm cô.
Không phải ảo giác, cô đúng là con thú cưng mà anh nuôi.
Cho nên mới có thể tùy ý giẫm đạp lên tôn nghiêm của cô như tối nay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!