Chương 25: (Vô Đề)

Lần trước Thẩm Tường Ý quên chưa chặn số của Cao Du Lâm ở Anh, không ngờ sau ngần ấy thời gian anh ta lại liên lạc với cô. Hơn nữa, nội dung tin nhắn quá sức… nhạy cảm, mà còn bị Hạ Tĩnh Sinh bắt gặp. Đặc biệt là câu "mối tình đầu của em" anh nói rõ ràng từng chữ, như một cây gậy đập thẳng vào đầu cô.

Dù anh đang cười, Thẩm Tường Ý vẫn cảm thấy rợn tóc gáy, mồ hôi lạnh ướt cả sống lưng.

"Không có!" Thẩm Tường Ý lập tức lắc đầu phủ nhận: "Thật sự không có!"

"Ừ, anh tin em." Hạ Tĩnh Sinh ngồi nghiêng, mắt nhìn cô không rời, gương mặt bình thản như thường, anh nhẹ gật đầu tỏ vẻ suy tư: "Thế thì chắc anh ta làm phiền em lắm."

Một câu nói không chút lên xuống của anh khiến không khí áp lực lan tỏa, cảm giác nguy hiểm lơ lửng.

Để chứng minh mình vô tội, Thẩm Tường Ý vội giơ tay định khóa màn hình: "Em sẽ chặn số ngay…"

"Em không phiền khi anh xem điện thoại của em chứ?"

Câu nói còn chưa dứt, Hạ Tĩnh Sinh đã chặn tay cô lại, lịch sự hỏi.

Bản năng khiến Thẩm Tường Ý siết chặt điện thoại, định giấu ra sau lưng. Động tác này đã ngầm biểu thị từ chối, nhưng anh lại coi đó như sự đồng ý, lịch sự bề ngoài chỉ là hình thức. Sau đó, anh bất chấp sự kháng cự của cô mà thẳng tay lấy điện thoại.

Dù cô nắm chặt, chỉ cần một chút sức mạnh, chiếc điện thoại vẫn dễ dàng lọt vào tay anh.

"Công bằng mà nói, em có thể xem điện thoại của anh bất cứ lúc nào." Điện thoại của cô xoay vòng trong tay anh, anh hờ hững hứa: "Bất cứ lúc nào."

Thẩm Tường Ý nhíu mày, ai mà muốn xem điện thoại của anh chứ.

Hạ Tĩnh Sinh cầm điện thoại của cô, từ góc độ này cô không nhìn thấy màn hình nên không rõ anh có đọc tin nhắn hay không.

Nội dung tin nhắn đó như sau: [Y Y, anh rất nhớ em, cuối cùng anh cũng nhận ra anh đã sai lầm biết bao. Anh không thể sống thiếu em, chỉ có em mới thật sự đối tốt với anh. Ở bệnh viện một mình, anh mới hiểu được những năm tháng qua em cô đơn thế nào ở Luân Đôn. Lần trước anh không nên nói với em như vậy, anh là kẻ đáng chết nhất trên đời. Em có thể cho anh một cơ hội nữa không? Anh thề sẽ đối xử với em tốt nhất. Anh yêu em rất nhiều.

Hạ Tĩnh Sinh là một kẻ nham hiểm, tất cả những gì xảy ra đều là do anh ta sắp đặt. Em đừng ở bên anh ta, anh ta sẽ hại em!]

Tin nhắn này chạm đến quá nhiều điểm nhạy cảm. Với một người như Hạ Tĩnh Sinh, lòng tự tôn kiêu ngạo của anh không bao giờ cho phép điều này.

Thẩm Tường Ý cảm thấy điềm chẳng lành, giống hệt cảm giác khi cô bước vào sàn đấu ngầm lần trước. Nỗi sợ hãi đang từ từ xâm chiếm.

Cô không chắc Hạ Tĩnh Sinh sẽ phản ứng ra sao, có trút giận lên cô không, có trừng phạt cô không?

Anh càng bình tĩnh, cô càng run sợ, đến mức hai chân cô bắt đầu run.

Ngón tay Hạ Tĩnh Sinh chỉ lướt nhẹ trên màn hình, không hề có biểu cảm gì, mắt cũng không động đậy.

Sau vài giây trầm tư, anh bỗng nhẹ nhàng cười khẽ: "Thì ra "Y Y" của em là cái Y Y này."

Thẩm Tường Ý nuốt khan, anh xem lâu vậy mà chỉ rút ra mỗi kết luận này?

"Đừng nhìn nữa…" Không biết lấy dũng khí từ đâu, cô vội nhào tới giật lại điện thoại từ tay anh. Lần này anh không tranh với cô, để mặc cô giành lại, điện thoại nhanh chóng trở về tay cô, cô vội khóa màn hình ngay.

Nhưng sau khi giành lại được điện thoại, cô lại sững người, vì cô đã lao vào lòng anh, cằm cô gần chạm vào vai anh.

Nhận ra điều đó, cô lập tức định rút lui, nhưng anh thuận thế giữ chặt lưng cô, thêm một cú va nhẹ khiến cả người cô dựa hẳn vào ngực anh.

Anh dường như vẫn chưa hài lòng với tư thế này, tay anh trượt xuống giữ lấy eo cô, nhấc nhẹ một cái, giây sau cô nhẹ như lông vũ, ngồi vắt vẻo trên đùi anh.

Thẩm Tường Ý cố gắng giãy giụa, nhưng anh càng siết chặt tay hơn.

Dù cô khá cao, khi ở trong lòng anh, cô vẫn trở nên bé nhỏ. Sức mạnh giữa nam và nữ quá chênh lệch, cô không thể lay chuyển anh chút nào.

Gương mặt anh tiến gần hơn, gần đến mức cô sắp không nhìn rõ.

Cuối cùng cô cũng nhìn rõ mắt anh, mắt anh dài, con ngươi đen láy, ở khóe mắt trái có một vết sẹo mờ, chỉ có ở khoảng cách gần như vậy mới thấy rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!