Chương 14: (Vô Đề)

Hướng Cầm Vận kéo Thẩm Tường Ý vào phòng bệnh, bắt Hạo Hạo gọi cô là chị. Hướng Cầm Vận khóc đến nỗi sắp ngất, ngay cả chồng bà cũng nghẹn ngào cầu xin cô.

Lúc đó, trong phòng bệnh đầy những bệnh nhân đủ mọi lứa tuổi, ai cũng chứng kiến cảnh này và không ngừng bàn tán.

"Em trai cô thật đáng thương, còn nhỏ thế mà đã bị bệnh."

"Bệnh ung thư dù giai đoạn cuối thì ít nhất cũng có thể kéo dài thêm vài tháng, nhưng bệnh này đúng là tàn nhẫn, chết lúc nào không biết…"

"Người một nhà hết mà, lại là chị em ruột thịt nữa chứ."

"…"

Thẩm Tường Ý cảm thấy không khí trong phòng bệnh ngày càng ngột ngạt, đầu óc cô bắt đầu quay cuồng. Những tiếng nói của mọi người vang lên bên tai cô, hỗn loạn như một đám mây đen, trong tai còn xuất hiện cả tiếng ù ù khó chịu.

Cô nắm chặt tay, chỉ để lại một câu: "Con sẽ cố gắng tìm cách giúp."

Sau đó, cô lập tức quay lưng bỏ chạy ra ngoài, không dám quay đầu lại.

Cô hiểu rất rõ, tất cả họ đang cố gắng dùng đạo đức để ràng buộc cô.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt vô tội và mong đợi của Hạo Hạo, trái tim Thẩm Tường Ý không thể không dâng lên một cảm giác xót xa thương hại khó tả.

Trái tim con người làm bằng thịt, dù không có tình cảm gì, nhưng ngay cả khi đó là một người lạ mà nhìn thấy ánh mắt đó, bất kỳ ai cũng không thể không cảm thấy đau lòng.

Chính vì vậy, trong khoảnh khắc đó, Thẩm Tường Ý như bị ai đó điều khiển, cô rời khỏi phòng bệnh rồi gọi ngay cho Hedy, xin số điện thoại của Hạ Tĩnh Sinh.

Số điện thoại được ghi trên tờ giấy của anh đã bị xé mất, mà cô thì không nhớ rõ số đó.

Hedy nhanh chóng gửi số liên lạc của Hạ Tĩnh Sinh cho cô, nhưng khi cô liếc nhìn, cô nhận ra số đó có vẻ không giống với số ghi trên tờ giấy, vì mã vùng không khớp.

Cô không còn thời gian để suy nghĩ, cứ thế bấm gọi ngay.

Khi bước vào cầu thang thoát hiểm, nơi duy nhất chỉ có tiếng thở của chính mình, giọng nói trầm ấm từ bên kia vang lên: "Xin chào."

Giọng anh vang vọng trong không gian yên tĩnh, mặc dù anh nói với giọng điệu bình thản nhưng lại như một cơn sóng lớn ập đến, cuốn cô vào vòng xoáy không thể thoát ra.

Trong khoảnh khắc đó, lý trí của cô trở lại.

Cô nhận ra mình đang làm gì, hối hận và lập tức cúp máy.

Thật sự là bị kích động quá mức.

Cô lại để mình bị cuốn theo rồi liên lạc với Hạ Tĩnh Sinh, dù biết rõ rằng để có được sự giúp đỡ của anh, cô phải đưa ra điều kiện trao đổi.

Giống như anh đã nói, anh là một thương nhân.

Mà với thương nhân, lợi ích là điều quan trọng nhất.

Còn điều kiện mà anh cần, cô không thể đáp ứng.

Dù cô đã có lòng trắc ẩn, nhưng thành thật mà nói, nó chưa đủ để khiến cô đánh đổi mọi thứ.

Thôi đi.

Tự tìm rắc rối cho mình làm gì.

Thẩm Tường Ý không quay lại phòng bệnh, mà rời khỏi bệnh viện. Đồ ăn cô đặt đã được giao đến khách sạn. Cô quay lại lấy đồ ăn và trở về phòng.

Dù tâm trạng có tệ đến đâu, trước hết phải ăn no đã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!