Chương 12: (Vô Đề)

Phòng tập này là phòng nhỏ nhất trong nhà hát, ít ai lui tới. Thẩm Tường Ý thích sự yên tĩnh khi tập múa một mình, nên thường đến đây. Phòng thay đồ gần như chỉ có đồ của cô, cô thay đồ lung tung cũng chẳng sao.

Khi dẫn Hạ Tĩnh Sinh vào, cô không nghĩ nhiều. Đến lúc này, cô mới hiểu thế nào là xấu hổ đến chết đi được.

Chỉ thấy cô lao tới như tên lửa, nhanh như chớp túm lấy đồ lót của mình giấu ra sau lưng, định lẳng lặng chuồn ra ngoài.

Thẩm Tường Ý không mang giày, bước chân nhẹ nhàng không phát ra tiếng. Nhưng ngay khi cô xuất hiện, Hạ Tĩnh Sinh đã nhận ra.

Anh vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục lật xem album trước mặt, như đang xem kỹ từng tấm một.

"Có thể xem không?" Anh hỏi rất lịch sự.

Bước chân của Thẩm Tường Ý khựng lại, trong lòng thầm trách:

Anh đã xem rồi giờ còn hỏi làm gì nữa? Chỉ là để tỏ vẻ lịch sự thôi sao?

Đó là cuốn album ghi lại quá trình học ballet của cô.

Lần đầu tiên học ballet, lần đầu tham gia thi đấu, lần đầu biểu diễn.

Tất cả đều được cô ghi lại trong một cuốn album dày.

Lần trước, sau khi diễn vở Người đẹp ngủ trong rừng, đồng nghiệp chụp cho cô vài tấm ảnh, cô mang album đến để lưu giữ những khoảnh khắc đó.

"Anh cứ xem đi."

Thẩm Tường Ý quay lưng lại, từ từ bước ra ngoài, trong tình huống này chỉ có thể gật đầu để đánh lạc hướng anh: "Anh xem thoải mái."

Hạ Tĩnh Sinh không nói gì.

Thừa lúc đó, Thẩm Tường Ý vội chạy ra ngoài, nhét đồ lót vào trong túi vải của mình.

Cô biết, nếu Hạ Tĩnh Sinh đã nhìn thấy album, chắc chắn cũng đã thấy cả áo ngực của cô. Nghĩ đến điều đó, cô không dám tưởng tượng cảnh tượng ấy, chỉ thấy xấu hổ lẫn nhức đầu.

Cao Du Lâm đã đi, nhưng cô vẫn còn phải đối phó với một rắc rối lớn hơn. So với Cao Du Lâm, Hạ Tĩnh Sinh khó xử lý hơn nhiều.

Điều quan trọng là, rắc rối này lại có thân phận cao quý thành ra cô không thể đắc tội.

Hít thở sâu vài lần, sau khi chuẩn bị tinh thần và nghĩ kỹ cách nói khéo léo để mời anh ra về, cô quay lại phòng thay đồ.

Hạ Tĩnh Sinh vẫn đang xem album.

Nhưng động tác lật trang của anh đột nhiên khựng lại, anh đưa tay chỉ vào một tấm ảnh, hỏi: "Khi đó em bao nhiêu tuổi?"

Thẩm Tường Ý đi đến xem.

Trong ảnh, cô mặc chiếc váy dài thắt eo với cổ áo búp bê màu trắng, đi đôi giày vải trắng, tóc tết bím lệch, buộc bằng dây buộc tóc màu vàng gừng.

Cô đứng trước cửa phòng tập múa, tay ôm một bó hoa hướng dương nhỏ được gói cẩn thận.

"Mười bảy tuổi."

Thẩm Tường Ý trả lời ngay không cần suy nghĩ.

Cô có ấn tượng sâu sắc với tấm ảnh này. Trong cuộc thi ballet quốc tế tại Thụy Sĩ cô đã vượt qua vòng loại và lọt vào chung kết. Khi nhận được cuộc gọi báo tin từ giáo viên, cô đã vui mừng đến phát điên.

Cô nhớ rất rõ hôm đó trời mưa nhẹ, cô đã chạy về trường dưới mưa và giáo viên đã tặng cô một bó hoa hướng dương.

Hạ Tĩnh Sinh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh mà không chớp mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!