Tống Ngụy nhìn ta, ta cũng nhìn Tống Ngụy.
"Ngươi đi".
"Không, nên là ngươi đi".
"Tại sao lại là ta?".
"Ngươi không muốn xem sao?".
Ánh mắt giao nhau vài lần, ta chịu thua: "Ngài đúng là công tử xuống trần, chút khổ cũng không chịu được".
Nâng thùng nước đã được hâm nóng trên bếp từ lâu, ta chậm rãi bước vào tẩm điện.
Vừa vào trong, mùi hương nồng nặc xen lẫn mùi kỳ quái khiến ta ho khan vài tiếng, liền nghe thấy Tân Di nói: "Tiểu nha đầu này thật không hiểu quy củ".
"Bệ hạ, người quan tâm nàng ta làm gì... Người mau sờ thiếp xem, tim đập nhanh quá...".
"Ồ? Đó là vì sao?", giọng nói đầy ẩn ý của Tân Di truyền đến.
"Vì bệ hạ ở trong lòng thiếp...",
Tân Di cười khẽ hai tiếng: "Tiểu yêu tinh này... chỉ giỏi dỗ dành trẫm vui vẻ".
Ta xách thùng gỗ, cố kìm nén buồn nôn, muốn xông lên xé xác hai người bọn họ.
Ai đó có thể nói cho ta biết, một người là Đổng Uyên thượng thần không tiếc lời với bất kỳ ai, một người là yêu tinh đàn tỳ bà nhút nhát không dám gặp người, đến đây sao lại thay đổi hết cả rồi?
Còn màn tán tỉnh sến súa này, mấy trăm năm trước ngay cả thoại bản cũng chẳng viết như vậy. Tư Mệnh tự biên tự diễn đấy à?
Nhớ năm đó lúc ta và Đổng Uyên ở bên nhau, hắn cũng chưa từng mất mặt như vậy. Lúc đó hắn thế nào nhỉ? Ta cố gắng nhớ lại, đúng vậy, lúc đó hắn thế nào... Ta xách thùng gỗ, ngây người tại chỗ, vậy mà quên mất.
Ta chỉ nhớ ta thích Đổng Uyên, hắn cũng thích ta, ta hại hắn mất nước. Nhưng giữa những chuyện đó, đã xảy ra chuyện gì, ta lại chẳng nhớ chút nào. Chỉ trong chốc lát, giống như uống phải bát canh Mạnh Bà vậy...
Trong lúc ta đang thất thần, Hứa Thính Nhu nói: "Pha nước nóng xong thì ra ngoài đi".
Nói xong, bên trong lại tiếp tục vang lên những lời êm ái.
Cùng với tiếng cười khúc khích của nữ nhân.
Tân Di nói: "Tiểu yêu tinh, trẫm cho nàng xem bảo bối".
Ta: "...".
Đóng cửa điện lại, ta xắn tay áo ướt sũng lên, ngẩng đầu hít sâu một hơi, ép bản thân đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong dạ dày, sợ rằng không kìm chế được sẽ nôn ra tại chỗ.
Tống Ngụy đứng dưới bậc thềm, ngẩng đầu nhìn trăng. Ánh trăng lạnh lẽo một nửa chiếu lên mặt hắn, một nửa chiếu xuống mặt đất bên cạnh. Bóng tối còn lại leo lên mặt Tống Ngụy, không nhìn rõ cảm xúc.
Ta đi đến trước mặt Tống Ngụy: "Lúc trước chúng ta bái đường, ta bước chân trái trước hay chân phải?".
Tống Ngụy dừng một chút, nói: "Không nhớ rõ".
Câu hỏi này thật sự không có giá trị gì, có lẽ hắn vốn không nhớ.
Ta lại hỏi: "Chúng ta thành thân ở đâu?".
Hắn nói: "Ta quên rồi".
Thấy ta trừng mắt nhìn hắn, hắn nói: "Trước kia ta hẳn là không quên, sau khi đến đây thì quên mất".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!