Một tháng kể từ ngày cậu đi, hắn nhận ra mình thật sự đã yêu cậu rất nhiều!
Ba tháng trôi qua, hắn nhớ cậu đến cả ngày chỉ vùi mình vào công việc và rượu chè!
Một năm trôi qua, hắn dường như bình tĩnh lại, con người vốn lạnh lùng tàn nhẫn lúc trước bây giờ còn vô tâm.... tất cả mọi thứ lọt vào mắt hắn cũng chỉ có vài người chính là gia đình và hai người bạn.
Hai năm trôi qua, hắn không hiểu sao rất thích đến cô nhi viện, dường như thoang thoảng thấy được hình bóng cậu!
Bốn năm trôi qua, nỗi nhớ cậu ngày càng nhiều hơn chưa một lần phai bớt, đêm dài cô đơn như trách móc hắn đã tổn thương cậu thế nào....
Ha.... lần đầu tiên sau 27 năm hắn cảm thấy thật mệt mỏi, trái tim mệt mỏi, đầu óc cũng mệt mỏi.
Hắn đã có một sai lầm cực kì lớn mà có lẽ sẽ khiến cho Kim thị bao năm hắn gầy dựng bị tụt dốc, Lee Yesung.... hoá ra lại chẳng phải là người thừa kế Lee thị!
Bốn năm qua vị trí tổng giám đốc của Lee thị đã nhường lại cho Lee Yesung, đối với cái bộ não ngu ngốc của hắn ta thì làm được trò chống gì?
Những là.... thành tích của Sở thị ngày càng đi lên, tuy vẫn chưa hùng mạnh bằng Kim thị nhưng nếu nói trong tương lai là có thể.
Taehyung biết trong chuyện này không đơn giản nhưng hắn không tài nào tra ra được, ai sẽ chỉ cho Lee Yesung những đi đường đi khôn khéo như vậy?
Dạo gần đây hắn có gặp Yesung, phát hiện hắn ta vẫn là một tên cẩu thả nhưng về chuyện có người sau lưng, hắn ta giống như xuống mồ cũng không khai ra.
Bây giờ thì hắn đã biết rồi, Lee gia thì ra.... có đến 2 người con trai!
Phải!
Thật nực cười rằng hắn chẳng hề có một chút thông tin! Năm đó phu nhân Lee thị thể chất yếu ớt, dù là trong bụng có hai đứa trẻ nhưng bác sĩ nói chỉ được giữ một!
Dù bà có hi sinh tính mạng thì đứa trẻ thứ hai cũng chào đời chưa chắc an toàn, bởi vì từ trong bụng mẹ, đứa trẻ thứ hai đã mắc một chứng bệnh gì đó.
Đứa trẻ thứ hai ra đời với hơi thở mong manh yếu ớt, đến bác sĩ phụ khoa được mời từ nước ngoài về cũng lắc đầu!
Nhưng phu nhân Lee thị quyết không buông bỏ một tia hi vọng nào cho đứa con của mình, bác sĩ đã nuôi đứa nhỏ trong lồng kính suốt một thời gian rất lâu....
Kì tích xảy ra, đứa trẻ sống sót được mẹ đặt cho cái tên là Yeji và bây giờ trở thành hậu hoạn của Kim thị! Nhưng kì lạ là, suốt bao nhiêu năm đó Yeji ở đâu tại sao hắn không tìm thấy bất kì một thứ gì chứ?
Hắn không biết.... suốt bao nhiêu năm đó.... Yeji sống trong thế giới địa ngục của mình!
----
Nghĩa trang tư nhân vào lúc bốn giờ sáng nhưng lại có một bóng người áo đen tảo bộ, nhìn thoáng qua còn không biết người hay quỷ.
Nếu nhìn kĩ lại, đây chẳng phải là Kim Namjoonsao? Bước chân anh nhẹ đạp lên những thảm cỏ xanh um còn đọng sương của buổi sớm, anh dừng lại trên một bia mộ, nét mặt mỉm cười nhẹ nhàng như thường ngày.
Im Nayeon.... em có còn nhớ tôi không?
Tôi suốt bốn năm qua vẫn luôn rất nhớ em, em đã sa vào một cái bẫy mà do chính tay em tạo ra,.... tôi chẳng thể trách em, chỉ trách tôi không ngăn em.
Nhưng mà bốn năm trôi qua, tôi phát hiện tình yêu tôi dành cho em đã dần mất đi, có lẽ những bận rộn đã khiến tôi thật sự vô cảm hơn.
Trái ngược với tôi là Taehyung.... người em vẫn thích, rất thích!
Anh ấy vẫn chưa hề quên được người trong lòng, sáng thì lao đầu vào công việc, chiều tối lại mệt mỏi với men rượu....
Thôi không nói nữa, chỉ là có lẽ đây sẽ là lần cuối tôi đến thăm em.... bốn năm qua, cái gì quên được cũng nên quên đi thôi! Tạm biệt Im Nayeon!
----
"A.... a tha cho tôi! Làm ơn.... đau quá!" Trong căn phòng dơ bẩn là một thân hình gầy gò ốm yếu nếu không muốn nói là quá xơ xác, đầu tóc rối bù và khắp cơ thể là những vết xẹo lồi lõm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!