Sau đó, Taehyung cũng không ở lại lâu thêm nữa, dù sao công ty một ngày cũng không thể không có hắn.
Rất nhanh thì hắn liền cho người liên lạc với cô nhi viện, thấy những người đã yêu thương mình ngay từ khi còn bé, cảm xúc trong JungKook một lần nữa vỡ oà.
Buổi tối, bác Han ở cô nhi viện vẫn tiếp tục ở lại với JungKook, bác nói ở đây JungKook chỉ có một mình không ai chăm sóc nên bà nhất quyết phải ở lại. Cho dù JungKook đã giải thích mình có một người chăm sóc vô cùng chu đáo thì bác Han vẫn không tin, còn ai có thể chu đáo hơn bà ấy chứ?
Lúc này, Taehyung vừa tan ca xong thì về nhà tắm rửa một lát rồi lại đến chỗ của JungKook, lần này hắn đã cấm nhân viên trong bệnh viện không quay phim chụp hình nữa.
JungKook vẫn nên là không để người khác biết đến, đó sẽ là một mối nguy hiểm với cậu.
Thời điểm hắn bước vào phòng JungKook cũng là lúc bác Han ở trong đó, bà quay lại sau đó thì vô cùng ngạc nhiên hỏi.
"Cậu...... cậu là cái người đi với JungKook..... sao....?"
Sau đó, giống như đã hiểu ra gì đó, bác Han gật gật rồi lại lắc lắc, ánh mắt nhìn Taehyung lại đảo sang JungKook mặc cho hai người vẫn ngây ngốc.
JungKook thì có ý định đuổi Taehyung ra ngoài nhưng cuối cùng vẫn không qua mặt được lão bà như bác Han, cậu còn đang suy nghĩ không biết phải giải thích làm sao.
Còn Taehyung, hắn chỉ là đang tự hỏi, cái chuyện đó ai cũng biết sao, như vậy hình ảnh của hắn cũng không khỏi.....
"Tiểu Kookie, đây chính là người chăm sóc cháu cẩn thận tỉ mỉ mà cháu nói đấy hả!"
Bác Han trên mặt có ý vui vẻ, thật ra bà ta biết đây chính là Kim tổng nổi danh máu lạnh nhưng đã là con người máu lạnh nhưng lại đến đây chăm sóc cho Tiểu Kookie tất nhiên cũng là tình cảm chân thật.
Người ngoài cuộc thì tinh tường, nhưng người trong cuộc sao lại mơ hồ thế kia?
"Dạ....."
JungKook tạm thời không biết giải thích làm sao, cậu đang nghĩ có thể nào bác Han sẽ nghĩ rằng cậu là một đứa trẻ hư hỏng, câu dẫn đàn ông không?
Taehyung cũng không nói gì, hắn không có thói quen chào người lạ nhưng đã là người thân của JungKook vẫn nên gật đầu một cái.
Chính hắn cũng không biết tại sao mình phải làm vậy, dạo gần đây hắn càng ngày lại càng không hiểu rõ bản thân rồi.
"Thôi, bác về trước đây, cho người trẻ các cháu thoải mái!"
Hành động của bác Han khiến cho cả JungKook và Taehyung đều ngạc nhiên nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt và nụ cười thâm thuý của bác Han, Taehyung cũng nhếch môi một cái.
Về cơ bản xem như JungKook đã sớm bị bán cho hắn rồi. Bác Han vừa ra khỏi cửa, ánh mắt hai người lại chạm nhau, mang theo một chút ý vị không rõ.
"Đây là cháo của cậu!"
Taehyung cũng mang cháo đến như mọi lần, dáng vẻ hắn có chút tuỳ tiện nên không ai rõ hắn đã lên kế hoạch bữa ăn hợp lí cho JungKook lâu thế nào.
"Ừm!"
Thật ra lúc nãy, bác Han đã cho cậu ăn cháo rồi nhưng có thể là do không no nên cậu vẫn muốn ăn cháo của Taehyung mang đến.
Một lúc sau, hai người vẫn rơi vào trạng thái trầm ngâm, ai cũng đang dò xét suy nghĩ của đối phương.
"Về chuyện của Nayeon, một phần vẫn là lỗi của tôi!"
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Kim gia tan nát, Taehyung một lần nữa nhận lỗi. JungKook có chút không tin vào tai mình, cậu ngẩng đầu lên nhìn Taehyung, thấy sắc mặt nghiêm túc của hắn nỗi buồn trong lòng cũng phần nào vơi đi.
"Tôi..... cũng xin lỗi chuyện hôm trước....."
Taehyung đang tự hỏi chuyện hôm trước trong miệng cậu có phải là việc cậu đánh hắn không, thực sự thì cậu rất yếu ớt, lồng ngực hắn tuy vang lên bồm bộp nhưng lại không hề có cảm giác đau đớn.
Sau đó, JungKook cũng hỏi thăm chuyện học của cậu ở trường thế nào, may mắn rằng Taehyung đã sớm cho người đi xin nghỉ phép nhưng cho dù không xin, chuyện JungKook bị hành hung cũng là lí do chính đáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!