Chương 14: Chap 14

JungKook nhanh chóng đỏ mặt, nhìn cái bộ mặt tuấn tú này của hắn khiến cậu có cảm giác người đứng trước mặt mình không phải Taehyung.

Cho nên những cái lời nói của hắn cũng không có cảm giác đen tối như hằng ngày. Nhưng mà.... tỉnh lại đi JungKook, cái tên này chính là đại lừa đảo dùng sắc dụ người.

"Anh quá đáng, tránh ra một tí!"

Nếu là bình thường, JungKook chắn chắc sẽ không thêm hai chữ một tí vào nhưng hôm nay..... hôm nay thì khác.

Taehyung không trả lời, ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi gương mặt của cậu, sâu trong đó dường như có sự say mê mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra.

"Em rất đẹp!"

Hắn nói rất nhỏ, nhỏ đến mức như thì thầm, nhưng JungKook vẫn có thể nghe thấy, cậu ngước đầu lên, đối diện với hắn.

Bỗng chốc cậu muốn bản thân mãi như thế này, cho dù là giấc mơ, ánh mắt ấm áp đó dường như có thể sưởi ấm con người cậu.

Nhưng chính vào cái thời khắc này, điện thoại của Taehyung lại vang lên, tuy không biểu hiện ra nhưng cả hai người đều có một sự bực tức đối với người đầu dây.

"Ừ, tôi biết rồi!" Chỉ vài chữ ngắn gọn, Taehyung liền tắt máy.

Bỗng dưng Taehyung nắm lấy tay JungKook dắt đi, đúng vậy, chính là dắt đi.

"Tối nay tôi cần một người bạn nhảy trong buổi dạ tiệc, người đó chính là em!"

Lại là cái giọng điệu bá đạo đó, dường như cả đời hắn chỉ đơn giản là ra lệnh cho người khác, nhưng ít nhất nó cũng không đáng ghét như mọi ngày. Có lẽ vì cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay, tâm trạng hai người đều được hình dung bởi chữ tốt.

"Dạ tiệc? Nhưng..... tôi không biết nhảy, tôi chưa từng đến những nơi như vậy?"

Nhìn JungKook lúc này, người ta không còn nghĩ cậu là trẻ vị thành niên nữa mà là một thiếu nam sở hữu mị lực thật lớn. Người ta luôn nhắc đến màu tím như là một màu của sự lãng mạn, giờ đây bồ đồ màu tím hoa oải hương trên người của JungKook khiến sự ngây thơ, non nớt của cậu biến thành mặn mà, mị hoặc.

Mái tóc đen nhánh được kết hợp với vài sợi tóc hồng khiến cậu thêm xinh đẹp và một chút lười biếng, quyến rũ.

Sợi dây chuyền được các bác ở cô nhi viện tặng vốn chỉ là hàng hạng B nhưng sự xuất hiện của nó lúc này làm tăng thêm phần tinh tế, càng uỷ mị hơn khi nó như ngã rạp trước xương quai xanh mảnh mai của cậu.

Những từ có thể miêu tả cậu lúc này dường như là không tài nào đếm xuể, ông chủ nhìn thấy "tác phẩm" của mình mà hạnh phúc không thôi.

"Đừng lo, có tôi!"

Trời ạ, đây còn là Taehyung bá đạo, đồi bại mà cậu từng biết sao?

Những lời hắn nói như mật ngọt rót vào tim ccậu, khiến cậu có một cảm xúc muốn co quắp cả người.

Có thể là vô tình nhưng bàn tay của cả hai đều như nắm chặt hơn.

"Ừm!"

---------------

"Wow, Taehyung anh thật là khiến tôi mở mang đầu óc nha!"

Khi nghe đến dạ tiệc, điều đầu tiên người ta nghĩ tới có lẽ là những điệu nhảy, những bản nhạc hay những món ăn và những cuộc gặp gỡ.

JungKook cũng đã nghĩ như vậy nhưng khi đến đây cậu mới biết ngoài những thứ đó ra còn những điều hấp dẫn hơn nữa, chẳng hạn là vẻ ngoài sang trọng của nhà hàng này.

Cũng có vài lần JungKook đi dạo ngang nơi này nhưng chưa từng nghĩ đến bên trong lại lộng lẫy như một cung điện thế này.

"Bỏ cái ánh mắt si mê đó đi, người ta nhìn vào còn tưởng là ông cụ nào từ dưới quê mới lên lại khổ!"

Quả nhiên, cái tật độc mồm độc miệng đó vẫn không bỏ được. JungKook liếc nhìn Taehyung một cái, đeo mặt nạ thế này thì ai lại nhìn thấy được chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!