Gân xanh trên trán hắn nổi lên, giây tiếp theo tưởng rằng hắn sắp cãi nhau với tôi thì hắn chợt nhắm hai mắt, hít sâu một hơi.
"A Yến, không phải như em nghĩ đâu, chúng ta đừng cãi nhau được không?"
Tôi ném tờ báo cáo dưới chân hắn: "Được, anh giải quyết đi."
Sau đó là sự im lặng.
Hắn khom lưng nhặt tờ báo cáo lên, hình ảnh siêu âm phản chiếu trong con ngươi hắn, đầu ngón tay hơi run lên.
Niềm vui?
Hay sợ hãi?
Tôi không thể đọc được ánh mắt phức tạp của hắn.
Sau một hồi im lặng, hắn gọi tên tôi.
"A Yến."
Thật ra tôi đã hiểu tất cả.
Chỉ thấy Giang Thâm chậm rãi đặt bản báo cáo lên bàn: "... Anh không thể cưới em."
Những lời này là cọng rơm cuối cùng đè bẹp lạc đà.
Không chỉ bây giờ.
Còn có kiếp trước, Giang Thâm chưa từng nghĩ tới chuyện cưới tôi.
Chính xác thì tôi đang mong đợi điều gì cơ chứ?
Sự tình phát triển đến nước này, Giang Thâm còn có nỗi khổ nào khác sao?
Nỗi khổ nào có thể khiến hắn lừa gạt một cô gái suốt năm năm trời?
Chúng ta đã kết thúc rồi.
Tôi lặng lẽ mặc quần áo vào, xách hành lý lên, đứng ở cửa: "Giang Thâm, tôi chịu báo ứng đủ rồi, chúng ta... chia tay đi."
6.
Bạn thân Nguyệt Nguyệt lái xe tới đón tôi.
Cô ấy đẩy tôi vào trong xe trước, quay đầu lại trừng mắt nhìn Giang Thâm.
Gió bên ngoài hơi mạnh, cô ấy còn đứng lại mắng thêm hai câu nữa rồi mới lên xe.
Lúc xe khởi động, tôi nhìn Giang Thâm đứng ở cửa chính, ngọn đèn từ sau lưng hắn chiếu sáng, kéo bóng hắn như dài thêm.
"Đồ cặn bã! Loại người súc sinh gì vậy không biết!" Nguyệt Nguyệt hùng hổ mắng chửi hắn ngay khi vừa khởi động xe.
Hình ảnh Giang Thâm trong gương dần nhỏ hơn, cuối cùng hòa vào đêm tối.
"Nếu muốn phá thai thì phải tranh thủ, đợi qua mấy tháng nữa mới phá thì rất tội cho đứa nhỏ." Nguyệt Nguyệt vừa lái xe vừa khuyên tôi.
Sao tôi lại không biết chứ?
Nhưng khi đã quen làm bạn với một người, đột nhiên tước đoạt sinh mệnh bé nhỏ kia sẽ càng khiến tôi đau đớn không thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!