Chương 20: (Vô Đề)

Tôi từng bảo vệ A Yến rất tốt, bất luận kẻ nào có mổ t.h. i t.h. ể tôi ra, cũng không thể tìm được tung tích của A Yến.

Thế nhưng, A Yến vẫn chết.

Cô sống lại trong một phòng tắm nho nhỏ, giống như một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, giấu que thử thai vào thùng rác, định tự mình đối mặt với tất cả.

Tại sao lại như vậy?

Mãi mà tôi không nghĩ ra.

Nhưng có một con đường khác để đi, hy vọng không quá muộn.

A Yến không nhúc nhích.

Tôi rất muốn ôm cô ấy nhưng tôi đã kìm nén được.

Tôi không thể cho cô ấy một chút hy vọng nào.

Những bức tường tuyệt vọng sẽ trở thành thứ bảo vệ cô ấy sau này.

Kỳ thật tôi cũng rất luyến tiếc, sinh nhật 24 tuổi của A Yến sắp tới rồi, kiếp trước bởi vì tôi có nhiệm vụ đặc biệt nên đã bỏ lỡ sinh nhật của cô ấy, sau đó cô ấy giận dỗi với tôi khoảng một tuần, không chịu nói chuyện với tôi.

Thời gian của tôi với cô ấy ngày càng ít đi và lần này tôi không muốn như vậy nữa.

Vì thế khi nhiệm vụ kết thúc, tôi nói với Trình Văn: "Hôm qua là sinh nhật A Yến."

"Vậy tổ chức bù đi." Trình Văn tẩy trang, mặc áo khoác da lão Phương nhà cô ta tặng: "Trên phố Văn Tam có tiệm bánh ngọt bán bánh khá ngon."

"Lần trước sinh nhật tôi, lão Phương đã mua bánh ở đó."

Dạo gần đây Trình Văn chuẩn bị có con, cho nên chuẩn bị lui về tuyến hai, dù sao thì hậu phương sẽ an toàn hơn một chút.

Tôi chần chừ một lát, nói: "Tôi dẫn cô đi gặp A Yến, sau này phiền cô chiếu cố nhiều hơn."

Trình Văn nhìn tôi một cái, cười nói: "Anh biết nói lời này rất xui xẻo không? Giống như dặn dò chuyện hậu sự vậy."

Hôm đó, A Yến không ở nhà.

Tôi biết cô ấy đã đến bệnh viện.

Mỗi ngày chờ đợi cô phá thai đều là một sự dày vò.

Giống như một con d.a. o phay treo trên đầu, biết chắc nó sẽ rơi xuống nhưng không biết là khi nào.

Buổi tối, cảm xúc của A Yến không thích hợp cho lắm.

Cô ấy không muốn gặp tôi.

Thật ra như vậy rất tốt, tốt nhất là tôi đạp một cước, không chút lưu luyến rời đi. Nhưng mới nghĩ đến đây, tôi cảm thấy bản thân như bị dìm trong nước, không thể thở được.

Trình Văn nhìn chằm chằm bánh ngọt một lát: "Hả? Ông chủ quấn ruy băng cho anh sao?"

"Làm sao vậy?"

"Ông chủ chỉ cho khách nữ thôi."

Tôi suy nghĩ: "À, lúc đi quá vội, ông chủ không có thời gian làm cái mới nên mới bán bánh ngọt đã chuẩn bị sẵn cho tôi."

Trình Văn lườm tôi một cái: "Đúng là đàn ông… chẳng so đo, tính toán gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!