Chương 84: Trần ai lạc định (3)

Edit + Beta: Jojo Nguyen

Ân Hồng Hỏa có đại danh song không hề cao hứng chút nào, mỏ nhỏ mím lại, lập tức khóc lên.

Nó vừa khóc, Ân Thành Lan liền ngồi không yên, nhìn nhãi con chim nhỏ há to mồm ngao ngao gào khóc, hắn vội dỗ dành: "Đừng khóc đừng khóc, chúng ta cùng học tiếng mèo kêu nha?"

Ân Hồng Hỏa đang đau lòng muốn chết còn không quên dùng tiểu mắt đen hoài nghi liếc trên dưới Ân Thành Lan, tựa hồ đang suy tư tới sức nặng trong lời nói của hắn.

Ân Thành Lan dỗ tiếp: "Cùng kêu meo meo meo meo meo?"

Ân Hồng Hỏa vừa muốn nở nụ cười, lại nghe tiểu hoàng điểu ngồi ở trên mép chén trà của Ân Thành Lan ngâm vuốt vuốt pi pi nói: "Dám kêu, không cho ngươi cơm ăn."

Chữ meo ngậm trong cổ họng tinh tế của Ân Hồng Hỏa lập tức bị nó ực một cái nuốt xuống, cuối cùng, còn sặc một tiếng.

Nó ho nho nhỏ một tiếng, trong nháy mắt càng làm ra một chuỗi biểu tình phức tạp có thương tâm, kinh hỉ, ngạc nhiên, ủy khuất, phẫn nộ, diễn thành một vở kịch ái hận tình cừu.

Ân Hồng Hỏa dùng tiểu cánh thịt chỉ tay Ân Thành Lan, trở mặt không quen biết biểu thị phụ thân cũng vừa mới gọi rồi!

Tiểu hoàng điểu vừa chỉ Ân Thành Lan vừa cọ rửa vuốt dưới nước, lạnh lùng pi nói: "Vậy hắn hôm nay không thể ăn cơm."

Ân Hồng Hỏa không ngờ y lại bất cận điểu tình như thế, đau lòng che tiểu ngực, lảo đảo đi tới tay Ân Thành Lan, vô cùng đau đớn ngồi xổm xuống lòng bàn tay hắn chọc hắn.

Quản quản chim của ngươi đi!

Ân Thành Lan hai tai đều là chúng nó pi đến pi đi, nghe không hiểu ý, còn tưởng là hai chim hòa hảo rồi, vui mừng hôn hôn hai vật nhỏ.

Sau đó, cả ngày hôm ấy, hắn chẳng hiểu ra sao không ăn xong một bữa cơm.

Sau cùng cái tật xấu "Học mèo kêu" này bị Linh Giang hoàn toàn trị tận gốc, nhưng mà vẫn cứ để lại một ký ức không thể xóa nhòa trong lòng Ân Hồng Hỏa.

Đợi khi hắn lớn hơn chút, đối với câu chuyện tuổi thơ này còn mơ hồ nhớ kỹ, thường xuyên túm tụm với tiểu bằng hữu nhà người khác thần thần bí bí nói: "Ta nói cho các ngươi biết, ta khi còn bé là một con mèo, sau đó lớn lớn thế nào không biết làm sao lại biến thành chim."

Các bạn nhỏ cùng kinh ngạc thốt lên.

Ân Hồng Hỏa kiêu ngạo hất tóc trên đầu: "Các ngươi chớ để cho người khác biết đấy, cha ta nói mèo mà biết nói sẽ kỳ quái."

Liên đại tổng quản vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy câu này, nhìn thần cằn nhằn chim nhỏ trên chạc cây cùng tiểu hài tử tay cầm tay ngồi thành hàng ăn hoa quả nghe chuyện xưa với người phàm dưới tàng cây, khóe mắt run rẩy một trận.

Một con chim biết nói như ngươi thì không kỳ quái à!

Bọn họ ở lại tiểu viện trong cánh đồng hoa cải dầu ba ngày, thu được tin tức từ hoàng cung truyền đến.

Hoàng đế chết bất đắc kỳ tử bỏ mình, lưu lại hai cuốn thánh chỉ, cuốn thứ nhất phong Duệ Tư là Thụy vương, ban điện Tử Úy cung, một cuốn khác lập Trưởng hoàng tử Doanh Hoàn làm Thái tử, trao cho ấn chỉ, chính vị Đông cung, dùng quyền lực vạn năm thống trị.

Di chỉ vừa ra, tựa như một đạo sấm sét bổ xuống triều đình, nhưng mà không vang bao lâu, cả triều đình văn võ bá quan lại hệt như sóng biển chập trùng, nháy mắt liền đem đạo sấm sét này nuốt xuống.

Bất luận là Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, chỉ cần là các vị hoàng tử của hoàng cung này, sẽ luôn có cận thần xa thuộc đứng ở đằng sau, mặc kệ hoàng đế lập ai, đảng phái ở đằng sau vị đó đều có thể thơm lây, mà vị hoàng tử từ bên ngoài tới thì khác, một mình một người, tách bạch mọi người, bỗng nhiên đứng ở trước mặt bá quan, phẩm hạnh không biết, học thức không biết, nhân mạch gần như không có, toàn thân trừ bỏ phong thư tuyệt bút tiên đoán vận mệnh đất nước ra, trong ngoài đều không có chỗ để người ta ăn thịt uống máu, hoàng đế như vậy là không chiếm được nhân tâm, ít nhất không chiếm được quan tâm của bá quan văn võ thân khoác mãnh bào, đứng xếp hàng trên kim loan đại điện.

Cho nên, hoàng đế đột ngột qua đời, lưu lại kết quả khiến bọn họ vừa lòng tán thành.

Bá quan văn võ quỳ gối trong kim loan đại điện, bi thống tiễn đưa hoàng đế, nghênh đón tân hoàng của mình. Tân hoàng ngồi ở vị trí tượng trưng cho chí cao vô thượng của Đại Kinh, nhìn sông núi ngoài điện, lộ ra nụ cười, hắn nhìn quanh lãnh thổ cùng thần dân của mình, thấy được Thụy vương nhận sắc phong cùng ngày với mình.

Hắn nói: "Thụy vương, ngươi hãy đứng ở bên cạnh trẫm."

Tân hoàng vô cùng thân thiết nhìn Thụy vương, đem hắn trở thành Thụy tinh chiếu xuống mình, hắn còn nhớ rõ, tăng nhân trẻ tuổi là nâng hai cuốn thánh chỉ đi tới trước mặt hắn như thế nào, khi đó trong lòng hắn còn lo sợ bất an, mãi đến khi tăng nhân quỳ lên mặt đất, hô to vạn tuế, một khắc kia, tân hoàng lại hệt như tiên hoàng, cực kỳ tín nhiệm người thiếu niên này.

Thụy vương đi đến bên cạnh hắn đứng yên, đối với hắn khẽ mỉm cười.

Trong tiểu viện, Sơn Nguyệt nhìn Ân Thành Lan chậm rãi đem phong thư trong tay đốt thành tro bụi, hắn trầm mặc một lát, nói: "Duệ Tư... Thụy vương tâm tư của hắn..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!