Edit: Jojo Nguyen
((*)Trần ai lạc định: bụi trần rơi xuống, ý nói đến hồi kết thúc)
Hoàng hôn từ trên tường thành cổ chiếu xéo vào trong rừng cây nhỏ, ánh vàng loang lổ phiếm lên gợn sóng nhỏ vụn bên trong đôi mắt sâu thẳm của Sơn Nguyệt.
Hắn cười khổ: "Cho nên, ta không có cách nào khuyên hắn từ bỏ hận thù."
Ân Thành Lan không phải vì nổi danh thiên cổ, cũng chẳng phải vì quyền khuynh thiên hạ, thậm chí đều không phải vì thiên đạo bất công, hắn níu giữ thân thể bệnh tật kéo dài hơi tàn, chỉ là muốn dùng máu của người kia, tế một trăm bốn mươi mốt cô hồn bị phẫn hận hàm oan mà chết của điện Trường Thanh trong trận cung biến năm ấy.
Ân Thành Lan lao tâm khổ tứ, muốn cho hoàng đế nếm thử loại cảm giác thống khổ tuyệt vọng bị phá hủy, lĩnh hội cảm giác bị phản bội, dằn vặt vì mất đi hết thảy, cừu hận của hắn rất đơn giản, đơn giản đến không cần suy nghĩ bất kỳ thủ đoạn gì, chỉ cần đem tất cả những thống khổ hoàng đế đã tạo ra cho hắn, cho mẫu phi, cho người nhà Liên Ấn Ca, cho mọi người trên dưới Trường Thanh cung, đều trả lại, Ân Thành Lan liền thỏa mãn.
Đỗ Vân ngồi ở chỗ đó, bóng nghiêng giống như một tòa tượng đá, mặt giấu bên trong ánh mặt trời đang dần dần ảm đạm, không thấy rõ biểu tình.
Mắt thấy sắc trời càng lúc càng muộn, Thiên Phạn bước hai bước làm một đi tới trước mặt hắn, nói: "Nếu đại nhân còn tin ta, ta nguyện hướng đại nhân cam kết, nếu như Thái tử giết sai một người, Thiên Phạn sẽ dùng tính mạng mình trả lại."
Đỗ Vân nghe xong, cười nhạo một hồi, bấy giờ mới thong thả hoạt động tay chân, đứng lên, nhìn thẳng vào hắn, nói: "Ta muốn mệnh ngươi làm gì?"
Sau đó hít sâu một hơi, như thể không được thoải mái lắm, biểu tình hơi hơi vặn vẹo, hắn quay người nhìn Đồ Bách ngồi xổm ở một bên không chút để ý chơi đùa tiểu thỏ tử, nói: "Lão Đồ."
Đồ Bách ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Đỗ Vân gượng gạo nở nụ cười: "Lúc trước ta thừa dịp ngươi bệnh phát, làm chuyện sai lầm, khiến cho ngươi suýt nữa bỏ lỡ nhân duyên với Sơn Nguyệt thiền sư, cho dù bây giờ ngươi cùng hắn đã gương vỡ lại lành, nhưng ta vẫn hối hận trong lòng..."
Dừng một chút, "... Đỗ Vân không có gì để bù đắp, vậy lấy chuyện này làm bồi thường đi."
Mấy chữ cuối cùng đặt ở trong cổ họng hắn, thời điểm nói ra ngoài, thanh âm Đỗ Vân khàn khàn khó nghe, tự mãn vốn có thường ngày dần tiêu biến mất sạch khi giọng nói rơi xuống, trong mắt hắn có cười khổ gượng gạo, vào thời khắc này hắn rốt cuộc không còn trở về là vị trạng nguyên lang chính trực trước kia nữa mà bước vào con đường hành nghĩa.
Sắc trời hoàn toàn tối đen, Thiên Phạn cùng Đồ Bách nhìn xe ngựa của Đỗ Vân lái vào trong vương thành đế đô rực rỡ ánh đèn, cánh cổng thành khổng lồ dày nặng đóng kín mười dặm phố xá ca múa mừng cảnh thái bình, người bên trong xa hoa trụy lạc, chỉ có bọn họ ở nơi hoang dã bên ngoài mới biết, một cơn sóng biển tối tăm lặng lẽ đang âm thầm cuốn lên cuộn trào.
Đỗ Vân đi suốt đêm vào thành, không đợi nghỉ ngơi, mà tới mật các cùng hoàng đế gặp mặt.
Trời tối sầm xuống, Linh Giang mới biết được cái gì gọi là hai mắt luống cuống.
Hoàng cung quá lớn, đình đài lầu các chỗ nào cũng có, dưới con mắt y lại đều to nhỏ như nhau, khó có thể phân chia, y trời sinh đã tự mang thuộc tính lạc đường, trước kia hết sức chuyên tâm phân biệt đường còn tốt chút, bây giờ vừa phải xem đường, vừa phải tìm người, còn phải dỗ dành nhãi con bên trong yếm nhỏ, đặc biệt là nghe nhãi con rầm rì meo đến meo đi, y liền sứt đầu mẻ trán phiền muốn hỏng người.
Linh Giang đành phải ngồi xổm trên mép tường cung, cánh nhỏ vòng tới trước người, ôm chim non mảnh mai, suy ngẫm chỗ Ân Thập Cửu ẩn thân.
Đứng đánh giá cao xa, phía sau là mười vạn đèn lồng rực rỡ đan xen, khói bếp vạn gia lượn lờ lan tỏa, trước người có ngói lục Chu Manh, bảo điện chu các, chim non trong ngực bỗng nhiên nhẹ nhàng hút mũi nhỏ một chút.
Linh Giang cúi đầu nhìn nó.
Chim nhỏ nhấp cái mỏ chim màu vàng nhạt, lắc lư mấy sợi lông ngốc ngắn thưa thớt, đè lên bụng nhỏ, dùng tiểu mắt đậu đen u oán nhìn y.
Đói bụng.
Linh Giang cũng rất u oán, nói: "Ta còn đói hơn."
Chim nhỏ: "..."
Có thể đổi người cha đáng tin không.
May mắn y chỉ là không đáng tin tạm thời, Linh Giang chờ lúc mèo cam hoang bước bước nhỏ lộn xộn đuổi theo, đem yếm nhỏ treo lên móng vuốt, từ trên đầu tường nhảy xuống, giương cánh lướt bay.
Nếu Ân Thập Cửu đã ở trong cung, vậy tìm được hắn chỉ là vấn đề thời gian, quan trọng nhất lúc này là phải trước hết lấp đầy bụng.
Ngự thiện phòng so với Ân Thành Lan dễ tìm hơn nhiều, Linh Giang men mùi hương bay theo gió nhẹ, hạ cánh xuống một chỗ phía trên cung điện, dưới mái hiên có cung nữ bưng bàn gỗ tử đàn đi vào, củi lửa thiêu tí tách, một mùi hương thơm của gạo nếp nấu chín hóa thành khói trắng chui vào trong mũi Linh Giang và chim nhỏ.
Bọn họ đồng thời hít hít nước miếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!