Chương 50: Nước Hàn Hương (11)

Edit + Beta: Jojo Nguyen

Cương Bắc cũng không phải địa danh, mà là một vùng hoang dã bên ngoài lãnh thổ phía Bắc của Đại Kinh, nơi đây nằm ở xa phía Bắc, nhưng lại là vùng đất đai có diện tích bao la.

Tuy nhiên, bởi vì vị trí địa lý khắc nghiệt, cùng với hậu lạnh giá, vùng đất này tuy lớn mà cằn cỗi, lúc chim bay tìm mồi cũng không thấy bất kỳ trái cây xanh tươi nào, chỉ có cỏ nhỏ mọc như trên hoang mạc, trải dài không dứt về nơi xa.

Cho nên đi về phía Bắc, rất hiếm khi thấy nước lớn thành lập, phần nhiều là các bộ lạc của tộc dân du mục(*), mà bộ lạc Tuyết Mạc cũng là một trong số đó.

((*)Du mục: người sống theo một cộng đồng ở các địa điểm khác nhau, di chuyển từ nơi này đến nơi khác không cố định, có chăn nuôi gia súc)

Sáu chữ ngắn gọn, Ân Thành Lan nhìn thật lâu.

Linh Giang không biết thư này do ai gửi, lại phát hiện lúc Ân Thành Lan nhìn thấy thư rõ ràng là dáng vẻ không muốn tiếp, chờ mở thư ra rồi, lại toát ra một cảm xúc rất ít khi có trên người hắn – loại cảm xúc ôn nhu trân trọng cẩn thận từng li từng tí một.

Trong lòng Linh Giang nổi lên gợn sóng, ai gửi thư, thơm như vậy, không sợ hun chim té ngã à.

Y lạnh lùng dán mắt vào Liên Ấn Ca, không tiếng động đối mắt với hắn trên không trung.

– ai?

Liên Ấn Ca nhướn đuôi lông mày, há miệng, trả về cho y hai chữ.

Thế nhưng đại khái là hai chữ này đối với Linh Giang mà nói quá mức xa lạ, cho nên y không ý thức được là cái gì, muốn đi hỏi tiếp, lại nghe Ân Thành Lan nói: "Có quan hệ với ngươi sao."

Ánh mắt Linh Giang tối sầm.

Ân Thành Lan cẩn thận gấp giấy thư lại, trân trọng thả vào trong bao thư, giả bộ tao nhã phất đi tuyết đọng trên tay nải, nói: "Ấn Ca, kế hoạch có biến, chuẩn bị một chút, chúng ta phải đi Cương Bắc."

Nói xong điều khiển xe lăn đi về hướng trong phòng, bánh xe lăn trên tuyết tạo ra hai vệt dài, Linh Giang ở phía sau hắn ngữ khí phát lạnh nói: "Trước đó ngươi vẫn luôn không đồng ý."

Ân Thành Lan cũng không quay đầu lại: "Ta thay đổi chủ ý."

Linh Giang nhìn chằm chằm bóng lưng hắn: "Bởi vì lá thư đó?"

"Việc này không liên quan tới ngươi."

Chân mày Linh Giang mơ hồ có gió lốc, y khắc chế tính tình mình, không muốn động thủ, lại nhịn không được chửi mắng một câu: "Ân Thành Lan ngươi khốn nạn!"

Ân Thành Lan nghiêng đầu vỗ rớt vụn tuyết trên đầu vai: "Cũng thế cũng thế."

Ở một bên vây xem Liên Đại tổng quản xoay tròn con mắt đảo vài vòng trên người hai người, trời lạnh đất đông mùa đông khắc nghiệt, hắn đứng ở trên nền tuyết trống rỗng chưa quá mắt cá chân cảm giác như thấy một trận tia lửa bắn tóe loạn bùm bùm, vì không muốn để cho "Ngọn lửa tình nhân phát hỏa tai vạ đến tổng quản", hắn rất có nhãn lực bước sang một bên né tránh.

Chủ tử ở cách xa mười bước đưa lưng về phía hắn, nói: "Lại đây, đẩy ta vào nhà."

"Tới ngay." Liên Ấn Ca lập tức chân chó đáp ứng, ném cho Linh Giang một ánh mắt thương mà không giúp được gì, đang muốn nhảy nhót đi qua, lại nghe Ân Thành Lan nói: "Ta nói là y."

Vừa mới chuẩn bị lời tâng bốc, sẵn sàng đi lên hiến ân cần lấy lòng – Liên đại tổng quản cứng đờ: "..."

Linh Giang ở bên cạnh hắn sải bước đi tới, một cước đá lên lưng xe lăn, mặt tuyết rất trơn, xe lăn đột ngột chịu lực, đụng một chút văng ra ngoài thật xa, thẳng đến bậc thang dưới mái hiên, mắt thấy Ân Thành Lan sắp phải té ngã thành tư thế chó ăn cứt chổng vó lên trời, may thay ở khoảng khắc trượt chân cuối cùng, hắn miễn cưỡng ổn định thân hình, không đến mức ném mặt về nhà.

Ân Thành Lan lòng còn sợ hãi ngồi trong xe lăn, nghĩ thầm: "Không trêu chọc nổi không trêu chọc nổi, con chim này quá hung tàn."

Xoay đầu, làm bộ duy trì biểu tình "Ta không hoảng hốt", nghi hoặc nói: "Nương của ta có quan hệ với ngươi sao?"

Trên mặt Linh Giang tức thời trống rỗng, thấy Ân Thành Lan cười như không cười nhìn y, bấy giờ mới biết mình đây là rớt hố rồi, biểu tình trên mặt y vẫn lạnh như băng, con mắt trắng đen rõ ràng lại ngạo kiều nhìn lên bầu trời, trợn tròn mắt: "Ta cũng biết là nương ngươi."

Vặn vặn vẹo vẹo đi tới bên người Ân Thành Lan, đỡ lấy xe lăn, nói: "Làm sao ngươi biết sau này không có quan hệ, ta đây không phải muốn hỏi rõ, để mang chút lễ vật cho lão nhân gia nàng sao."

Ân Thành Lan cười liếc mắt nhìn y, không vạch trần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!