Edit + Beta: Jojo Nguyen
Quý Ngọc Sơn mím môi nở nụ cười: "Ta tới là muốn mời Linh Giang thiếu hiệp đến Tàng Vũ lâu nơi ta đang ở tạm làm khách."
Đêm khuya đen như mực, gió đêm thổi vù vù, thật là một thời điểm đặc biệt thích hợp để mời khách.
Quý Ngọc Sơn cười gượng: "Ta là tới mời từ ban ngày."
Mắt Linh Giang chậm rãi trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm hắn không nói một lời.
Quý Ngọc Sơn vốn còn có ý định trêu chọc thêm vài câu, nhưng bị ánh mắt giống như hắc diệu thạch(*) này của y nhìn, cả người không tự chủ được rét run, vội dùng sức ho khan hai tiếng, nói thẳng: "Ta đã gặp được Ân các chủ."
((*) Hắc diệu thạch: đá thủy tinh núi lửa, được hình thành do sự nguội lạnh quá nhanh của nham thạch)
Ánh mắt tiểu hoàng điểu sáng lên, mở thật to tròn tròn, trông vô cùng khả ái, Quý Ngọc Sơn lại nhịn không được muốn bị xem thường, may là lý trí chống đỡ được: "Nhưng mà bây giờ đang đêm khuya vắng vẻ, ngươi không đến mức để ta nói chuyện ở đây chứ, hay là ngày mai ngươi đến Tàng Vũ lâu, ta sẽ cùng ngươi nói tỉ mỉ, với cả cuốn ghi chép chuyện lạ giang hồ kia ngươi còn chưa được nghe hết đâu."
Linh Giang nháy mắt biến hóa thành thiếu niên anh tuấn, "Bây giờ đi luôn."
Quý Ngọc Sơn hơi sửng sốt, mặc dù ba chữ "Ân Thành Lan" này khi dùng với Linh Giang rất hữu dụng, nhưng không ngờ lại là điểm trí mạng, hắn bật cười: "Được thôi, vậy đêm nay chúng ta đây nhàn rỗi thắp đèn gõ quân cờ, lại kể chuyện Ân Thành Lan."
Linh Giang không nhiều lời nói nhảm giống như hắn, xoay người rời đi.
Hai người thừa dịp trời tối đen trở lại Tàng Vũ lâu, căn nhà này chính là nơi Ngự Phượng các dùng để chiêu đãi khách quý, mưa nhỏ giấu trong núi(*), vừa đúng lúc giữ chân khách.
((*) Tàng = giấu, Vũ = mưa, lâu = nhà, lầu các)
Linh Giang nhìn bảng hiệu trong bóng tối lờ mờ không rõ ràng, liếc mắt quét qua dáng dấp thư sinh phổ thông tầm thường thật sâu, đối với thân phận của hắn có chút hoài nghi.
Bóng đêm nồng đượm, cửa phòng rộng mở, Quý Ngọc Sơn ở dưới bầu trời đêm châm trà, ngước mắt lên thấy ngân hà tráng lệ, phía sau lưng nghe thiếu niên thiếu kiên nhẫn chờ uống nước, trong lòng chợt thốt lên một nỗi niềm của nhi nữ giang hồ tùy ý mà hào hùng.
Vì thế, hắn vứt bỏ chén trà nhỏ, đổi thành hai cái chén Hải Khẩu(*) lớn, rót đầy trà vào chén đặt trước mặt Linh Giang, bưng lên một cái chén, tự cho là tiêu sái cụng vào chén của y: "Cạn."
((*) Hải Khẩu: một trong những thành phố của tỉnh Hải Nam)
Linh Giang liếc nhìn chén trà nóng tỏa hơi, cũng không nhúc nhích: "Ngươi trước."
Quý Ngọc Sơn học theo đại hán giang hồ cắn miếng thịt lớn hớp ngụm rượu to, cúi đầu uống một ngụm thật lớn, môi tức khắc bỏng đỏ thẫm.
Gương mặt Linh Giang sau làn hơi trà mờ mịt tuấn mỹ không tì vết, y lặng lẽ phun ra hai chữ từ đáy lòng: "Ngớ ngẩn."
Chàng thư sinh ngớ ngẩn thổi phù phù, cười khan nhận xét: "Trà này có vẻ không thích hợp để uống như vậy lắm, hay là chúng ta đổi tư thế rồi uống lại lần nữa."
Linh Giang: "..."
Trà đã uống, đèn cũng đã thắp, Quý Ngọc Sơn ngồi đối diện Linh Giang.
Linh Giang sợ hắn lại phun ra một đống lời vô nghĩa, dứt khoát nói: "Ngươi đã nhìn thấy hắn?"
Quý Ngọc Sơn gật đầu một cách cao thâm khó dò: "Ừm."
Linh Giang bèn: "Ồ."
Sau đó không hé răng.
Quý Ngọc Sơn dùng ánh mắt ý vị sâu xa bán cái nút, chờ Linh Giang thiếu hiệp lại mở thêm miệng vàng, vậy mà y vẫn bình chân như vại ngồi im một lúc lâu, vị chim già mặt thiếu niên kia ngoại trừ không chút gợn sóng "Ồ" một tiếng ra, tóm lại không chịu mở miệng phun nửa chữ.
Mông Quý Ngọc Sơn giống như chạm phải đinh giật giật, không nhịn được trước, hỏi: "Ngươi không hiếu kỳ hắn trông thế nào sao? Ngươi đã từng gặp hắn?"
Linh Giang rũ mắt: "Không hiếu kỳ, chưa từng gặp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!