Edit + Beta: Jojo Nguyen
Hai người cách nhau cực gần, khoảng cách gần như mặt dán mặt, một tiếng này của Linh Giang quả thực là ma âm rót tai, Ân Thành Lan lập tức ù tai một lúc lâu, chuyện muốn làm vừa rồi tức khắc quên sạch sẽ, hắn cau mày nghiêng đầu, lực chú ý chuyển tới lời nói của Linh Giang.
"Nói một chút suy nghĩ của ngươi đi." Cái tay vòng ra sau lưng Linh Giang của Ân Thành Lan tuột xuống dưới, ấn đến cái mông y, lười biếng uy hiếp: "Ngươi nếu như không nói ra được điểm gì, chờ chịu đòn đi."
Tình cảnh này người này tay này, chỗ sờ này làm Linh Giang tâm ý viên mãn, y phập phù chợt hỏi: "Cần cởi quần không?"
Ân Thành Lan cười lạnh: "Hóa thành nguyên hình lại đánh."
Linh Giang: "..."
Vậy thì có thể nhìn thấy cái gì, không thể có chút tình thú sao.
"Thời gian, thời gian chính là lỗ hổng, trước khi tới đây ta nghĩ không ra nguyên nhân ngươi cố ý bại lui, cho đến tận khi ta nhìn thấy hắn." Linh Giang cảm thấy ấm rồi, bèn từ trên người Ân Thành Lan bay xuống, lại nằm sấp đi, ai biết y còn có thể khống chế được mình không.
Linh Giang lung tung thoát áo ngoài ném xuống dưới giường, cùng hắn sóng vai nằm bên nhau, đắp chung một cái chăn, ngửi khí tức Ân Thành Lan, nói: "Ngươi không giải thích một chút lai lịch thiếu niên kia sao."
Thiếu chút nữa liền nhầm thành đại nhi tử hắn đây.
Trong bóng tối cái gì cũng không thấy, chỉ có tiếng tuyết rơi ngoài phòng cùng tiếng hô hấp của người bên cạnh dây dưa bên tai, đêm bão tuyết, ôm nhau mà nằm, quả thực là thứ khoảng khắc làm người nhiều năm sau hồi tưởng lại cũng vẫn cảm thấy lười nhác thoải mái.
Ân Thành Lan nhàn nhạt nói: "Cần thiết sao."
Linh Giang không tiếng động cười cười, ngón tay quấn vòng tóc đen của Ân Thành Lan: "Con đường hoàng đế ngươi đặt ra chính là cho Duệ Tư, lúc trước ta còn cho là hắn có quan hệ gì với ngươi, mãi đến khi hắn gọi ngươi nghĩa phụ, ta mới nghĩ ra, người giống hắn không phải là ngươi, mà là hoàng đế. Ngươi cắm người của ngươi vào bên trong quân đội của hoàng đế, mà bên trong triều đình kia cũng có thể có nữa, ngươi tự đoạn đường lui, chính là vì làm cho hoàng đế mất cảnh giác, từ đó đưa người này vào hoàng cung."
Ân Thành Lan không tỏ ý kiến hừ một tiếng: "Tiếp tục."
Linh Giang nói: "Ngươi không chỉ là muốn đưa hắn vào hoàng cung, ngươi còn muốn hoàng đế lập hắn làm Thái tử, nhưng chuyện này còn có chút khó khăn, bởi vì hoàng đế không thể nào đi lập một kẻ đột nhiên xuất hiện làm Thái tử."
Ân Thành Lan ồ lên: "Vậy ngươi cảm thấy nên làm gì bây giờ."
Linh Giang ngẩng đầu, thoải mái gối đầu lên bả vai Ân Thành Lan: "Ngươi cần phải có một người ở bên cạnh hoàng đế, người này có thể làm cho hoàng đế toàn tâm toàn ý tín nhiệm, tuyệt không hoài nghi, phàm là lời nói của người đó hoàng đế đều sẽ tin tưởng, đồng thời có thể chi phối ý nguyện của hoàng đế, làm hắn thay đổi quyết định."
"Ngươi cảm thấy người nào là thích hợp?" Hắn đem đầu Linh Giang đẩy xuống.
Linh Giang bất mãn nói: "Hẹp hòi." Sau đó lại đem đầu đặt lên, còn duỗi thêm một cánh tay áp lên ngực Ân Thành Lan: "Người được chọn lựa này rất quan trọng, hắn không thể là đại quan, bởi vì quan càng lớn, hoàng đế sẽ càng hoài nghi hắn. Cũng không thể là người nắm quân lệnh, bởi vì công cao át chủ, hoàng đế sẽ kiêng kỵ hắn, người này cũng không thể là hoàng thân quốc thích, bằng không hoàng đế sẽ cho rằng hắn rắp tâm bất lương."
"Ấn theo phân tích đó của ngươi, ngoại trừ thái giám, không còn có kẻ nào thích hợp nữa." Ân Thành Lan cũng không đẩy được y ra, bị y đè lên lại không thoải mái, không quen nhìn con chim nhỏ này đắc ý rầm rì, thế là cũng vươn tay ra, áp lên người Linh Giang.
Linh Giang cười thầm nghiêng người đem một cánh tay khác đặt ở trên tay hắn: "Thái giám càng không được, một tên thái giám làm sao có thể chi phối ý nguyện của hoàng đế."
Y nói: "Người này không chỉ có thân phận đặc thù, thời cơ xuất hiện ở bên người hoàng đế cũng cần được chú trọng, hắn vừa phải là ngẫu nhiên xuất hiện, lại vừa phải là vì một số nguyên nhân mà tất nhiên xuất hiện, ta nghĩ trời cao hẳn là sẽ không vì người muốn gió Đông liền cho ngươi gió Đông, khả năng duy nhất, chính là tự mình chế tạo ra một hồi cuồng phong bão tố, làm cho hoàng đế ở giữa cơn sóng gió không đứng vững nổi chân, chủ động tìm tới người này."
Ân Thành câu khóe môi lên: "Phải không."
Ánh mắt Linh Giang trong bóng đêm sáng rực như đuốc: "Khi đó, ngươi tự mình tới Tây Nam, không chỉ là vì nhảy vực cho hoàng đế xem đi."
Dám nói như thế sao.
Ân Thành Lan cười như không cười ừm một chút: "Ngươi còn chưa nói người này là ai."
Bàn tay đặt lên người Ân Thành Lan của Linh Giang hạ ngón viết lên ngực hắn một chữ
- Phật.
Trong phòng nhất thời không một ai nói chuyện.
Ngay lúc Linh Giang thậm chí hoài nghi Ân Thành Lan có phải ngủ rồi không, nam nhân bỗng nhiên thấp thấp bật cười: "Ngươi ấy ngươi ấy à, không nghĩ tới ta cư nhiên lượm được một con chim thông minh tuyệt đỉnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!