Edit + Beta: Jojo Nguyen
Ý thức được người này có khả năng có quan hệ với Ân Thành Lan, trong lòng Linh Giang liền điên cuồng nhảy dựng, hơi thở đều có chút không xong.
Bởi vì y biết chỉ bằng khuôn mặt rất giống cùng tuổi tác của thiếu niên, có khả năng nhất chính là quan hệ cha con.
Linh Giang trầm mặc nhìn hoa tuyết bay xuống trên vai áo thanh sa của thiếu niên, hồi tưởng lại lời đồn đãi y từng nghe trong Ngự Phượng các về thê nhi Ân Thành Lan, y suy nghĩ một lần, xác định lấy chú ý của mình đối với Ân Thành Lan, là chưa từng nghe qua tí tẹo nào.
Như vậy thiếu niên này là từ đâu toát ra? Mẫu thân của hắn đâu? Vì sao tuổi còn trẻ đã cạo đầu làm tăng, vào cửa Phật đây? Chung quy là, người phàm đi vào Phật môn, phần lớn không phải vì thất vọng với trần thế hay là không còn gì vướng bận mới nhập sao, thiếu niên cũng là như thế ư? Vậy hắn thất vọng với ai trên trần thế rồi?
... Là Ân Thành Lan chăng.
Tiểu hoàng điểu chấn động toàn thân, lắc lắc thân mình, đã ở trong lòng vì Ân Thành Lan bố trí ra một hồi kịch ngược tâm vứt bỏ thê nhi bây giờ hoàn toàn tỉnh ngộ liền ngàn dặm tìm con.
Y yên lặng nghĩ thầm, thiếu niên nếu đã xuất gia, chứng tỏ mẫu thân hắn khả năng không còn nữa, hiện giờ Ân Thành Lan tới Phật môn tìm hắn, chắc chắc đã ôm đầu khóc rống nhận thân rồi đi.
Y não bổ mà nghĩ, vậy chờ khi nào Ân Thành Lan theo y, có phải y sẽ thành cha kế của thiếu niên hay không?
Tự nhiên nhặt được đứa con trai, chuyện này quả thực là kích thích quá độ.
Linh Giang bỗng nhiên bay lên, rơi xuống trên vai của thiếu niên, dự định lại cẩn thận xem xét hắn.
Bả vai Vô Trần khẽ động, phát hiện trên vai thế nhưng nhiều thêm một con chim, bông tuyết đậu ở trên thân mình to bằng lòng bàn tay của nó, kết ra một tầng băng nhỏ vụn trên lông chim vàng nhạt.
"Hả? Ngươi từ đâu tới đây? Lạnh không?"
Linh Giang im lặng không lên tiếng suy nghĩ, có nên trước tiên cùng đại nhi tử giao lưu chút cảm tình hay không.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng nói chuyện, cùng với âm thanh mặt tuyết bị bánh xe nghiền ép.
"Duệ Tư, chờ tuyết ngừng lại quét đi." Một giọng nữ nói.
Trên vai Vô Trần đội tiểu hoàng điểu, nắm chổi xoay người, hướng hai người dưới hành lang đi tới, ngoan ngoãn hô: "Nương, nghĩa phụ, trên mặt đất trơn, các ngươi đừng tới đây."
Hắn quay người lại, Ân Thành Lan liền thấy tiểu hoàng điểu ngồi xổm trên đầu vai thiếu niên.
Một cục bụ bẫm kia, thật đúng là vàng, từ đầu đến móng vuốt không có một chút pha tạp, hai viên mắt tròn nhỏ đen nhánh như ngôi sao trong bóng đêm, lúc nhìn người vừa sáng lại vừa tròn.
Con chim nhỏ này lớn lên thật giống con hắn nuôi kia.
Ân Thành Lan vừa định tiến lên, liền thấy chim nhỏ trên đầu vai Duệ Tư công tử bỗng nhiên vẫy túm lông ngốc trên đầu một cái, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai vọt vào trong lồng ngực hắn, sau đó xoay người, kích động vạn phần vùng vẫy vui mừng trong ngực hắn.
Ân Thành Lan: "..."
Há, trách sao nhìn đầu trộm đuôi cướp, cũng thật là con nhà hắn kia nha.
Vô Trần kinh ngạc: "Nghĩa phụ, con chim này là?"
Ân Thành Lan một tay bọc lại tiểu lông vàng cọ loạn ngã chổng vó lên trời trên đùi hắn, trấn định nói: "Chê cười rồi, chim đưa tin trong các."
Mẫu thân Vô Trần che miệng cười nói: "Con chim này nhìn thật là hoạt bát."
Ân Thành Lan khách khí gật đầu một cái, nhìn con chim ngốc nghếch lông chim đã rối như tơ vò không còn ra hình chim trên đùi, nghĩ thầm: "Hoạt bát? Thực sự là khách khí, mất mặt xấu hổ a!"
Vô Trần nói: "Là xảy ra chuyện gì? Ta không thấy ống đựng thư trên người nó."
Ân Thành Lan cảm giác trên người chim nhỏ mềm mại dưới tay lạnh như băng, cũng không đông chết nha, dùng tay ủ cho y ấm ấm.
Hắn còn chưa nghĩ ra Linh Giang là thế nào mà tới, tới nơi này có chuyện gì, tuy nhiên không cần dùng đầu nghĩ, cũng có thể đoán ra một hai, bèn nói: "Đừng lo, hết thảy đều nằm trong khống chế, Duệ Tư, bên ngoài rét lạnh, cùng nương ngươi trở về nhà đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!