Chương 33: Đá Bắc Đẩu (15)

Edit + Beta: Jojo Nguyen

Không ai so với Ân Thành Lan càng muốn giết hoàng đế, lột da hắn đào xương hắn, xả máu hắn, nhìn rõ xem lương tâm trong ngực hắn đến tột cùng có bao nhiêu cân lượng.

Nhưng cũng không ai so với Ân Thành Lan từng gặp qua càng nhiều cảnh tượng máu chảy thành sông, hoang thi dã cốt. Là những bia mộ không thể khắc nổi tên, tạo ra biên cảnh yên ổn cho vương triều Đại Kinh, là hắn tự mình đi, tự mình nhìn, tự tay giết chóc, mới có thể có được thái bình thịnh thế của hiện giờ.

Thân thể Ân Thành Lan chảy xuôi dòng máu hận thù, lại ngâm trong mình bộ cốt quân tử kiêm tế thiên hạ(*), suốt đời này đều không làm ra chuyện tàn dân hại quốc.

((*)Kiêm tế thiên hạ: Cứu giúp thiên hạ)

Trong lòng hắn băn khoăn rối loạn, cũng không phải thờ ơ.

Ân Thành Lan tâm phiền ý loạn, không có cách nào phát tiết, chỉ có thể dựa vào việc điêu khắc tinh chế này để dập tắt buồn bực trong nội tâm, hắn lần thứ ba hủy diệt khúc gỗ đã thành hình, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.

Bên tai truyền đến tiếng vỗ cánh uỳnh uỵch, hắn cố nén phiền muộn trong lòng mở mắt ra, đối mặt với con chim nhỏ treo ngược, một hồi lâu, mới chậm rãi phủi rơi mảnh vụn trên áo bào, mượn hành động này che lấp cảm xúc suýt nữa mất khống chế vừa rồi, giọng điệu nhàn nhạt hỏi: "Nhìn cái gì?"

Linh Giang buông lỏng vuốt, từ trên mái cửa xe rơi xuống, thuận thế lăn đến trên giường mây trong xe, bò dậy lắc lắc lông, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Nhìn ngươi đẹp mắt."

Ân Thành Lan dùng một lượng lớn tinh lực mới tận lực áp chế được cảm xúc, cho nên hiện giờ phản ứng của hắn có chút chậm, rũ con ngươi hơi sửng sốt, hờ hững qua loa nói: "Ừm, ngươi cũng đẹp mắt."

Linh Giang liền dang cánh nhỏ ra, cúi đầu nhìn nhìn mình: "Ta nơi nào đẹp mắt?"

Ân Thành Lan: "..."

Tâm tình bị mạnh mẽ đánh gãy, Ân Thành Lan bất đắc dĩ đem lực chú ý thả lên người tiểu hoàng điểu, tiểu hoàng điểu lông chim vàng móng vuốt vàng cái bụng bụng cũng vàng, ngoại trừ vàng vàng nộn nộn ở ngoài, thật đúng là không thể nói đẹp, chỉ có thể coi là đáng yêu.

Ân Thành Lan ngoại trừ những lúc ngẫu nhiên chơi lưu manh ở ngoài, thời gian còn lại đều tương đối tích đức, khách khí nói: "Đáng yêu đẹp mắt."

Linh Giang hết sức hài lòng, nháy mắt hóa ra hình người, ngồi khoanh chân trước mặt hắn, hất cằm về phía Ân Thành Lan: "Vậy ta đây chỗ nào đẹp mắt."

Ân Thành Lan: "..."

Không biết xấu hổ.

Đành phải nghiêm túc ngắm nhìn hình người của Linh Giang.

Đây là lần thứ hai chính mắt hắn trông thấy y biến hình, vẫn là chấn động khó tiếp thu như vậy, hầu kết Ân Thành Lan lăn lộn, gian nan duy trì tư thái bình tĩnh.

May là hình người của Linh Giang thật sự đẹp mắt, không đến nỗi làm cho hắn sau khi khiếp sợ còn muốn đui mù mắt chó, sớm tại thời điểm ba bức chân dung kia được đưa đến tay hắn, Ân Thành Lan đã biết là người này phong thần tuấn lãng, phong hoa tiêu dật, hiện giờ Linh Giang ngồi ở trong xe ngựa, trẻ trung nhiệt huyết bừng bừng, cả người dường như được phát sáng, tùy ý đường hoàng, đó là hăng hái chỉ có người trẻ tuổi mới có, mà Ân Thành Lan nhiều năm rồi chưa gặp qua.

Đôi mắt y cũng cực kỳ xuất sắc, như hai thanh mực thượng đẳng, đen đậm đặc, khi có ánh sáng chiếu vào, liền hiện lên quang ảnh khúc xạ, thật giống như phản chiếu sông núi mây trời cùng ngàn sao mênh mông, lộng lẫy tráng lệ khiến người không dời nổi mắt.

Linh Giang thấy Ân Thành Lan nhìn mình không nói lời nào, trong lòng liền đắc ý, cái mặt mình thật ra nhìn không ra tốt xấu, nhưng nếu có thể mê hoặc Ân Thành Lan một trận, cũng coi như không vô dụng.

Nhưng y lớn lên đẹp mắt là đẹp mắt, cũng chẳng phải cô nương mọi nhà, lớn lên đẹp như vậy làm gì, Ân Thành Lan thấy y còn chờ đợi mình đánh giá khen ngợi, bèn cố hết sức nói: "Cử thương bạch nhãn vọng thanh thiên, sáng như ngọc thụ lâm phong tiền(*)."

((*)Đây là câu thơ Đỗ Phủ tả Tông Chi trong bài "Ẩm trung bát tiên ca", có nghĩa là: nâng chén ngạo nghễ nhìn trời xanh, xinh đẹp như ngọc thụ trước gió)

Đáy mắt Linh Giang lộ ra tinh quang, như ánh sáng mặt trời chiếu xuống dòng sông trong vắt, gợn thành những ánh bạc nhỏ vụn.

"Ngươi nghe hiểu được?" Ân Thành Lan nhướn mày, vuốt ve một khúc gỗ trong tay, lại nhặt dao lên khắc.

Linh Giang lắc đầu: "Khen ta là được."

Ân Thành Lan rất muốn lườm y một cái, mà xem ở bất nhã(*), nhịn xuống, hắn ung dung thong thả tước thanh gỗ nhỏ nhắn, không biết lại chuẩn bị khắc cái gì.

((*)Bất nhã: không nhã nhặn đứng đắn)

Linh Giang an tĩnh ngồi khoanh chân trước mặt hắn, một cái tay chống khuỷu tay lên đầu gối, nâng mặt, nghiêng đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!