Chương 31: Đá Bắc Đẩu (13)

Edit + Beta: Jojo Nguyen

Linh Giang lớn như vậy tới nay, chưa từng đầu óc nóng lên, xúc động làm ra chuyện gì, nhưng lần này, y thậm chí nghĩ còn chưa kịp nghĩ, không chút do dự nhảy xuống.

Trong nháy mắt đó tim y đau đến ngừng thở, trong đầu chỉ có một ý niệm như cỏ dại bò lên thân thể y, cuốn lấy tâm trí y, quyết tuyệt mà thâm tình kêu gào: "Ân Thành Lan không thể chết được."

Ân Thành Lan không thể chết được, cũng sẽ không chết, trong khoảng khắc Linh Giang cùng nhảy theo xuống kia, y thấy dưới vách núi cao sâu ngàn trượng hàng vạn con chim di cư mênh mông cuồn cuộn xuyên qua rừng cây bay tới, kết tụ như mây dệt thành một tấm võng lớn dài miên man bất tận giữa không trung.

Linh Giang còn thấy nụ cười trên mặt Ân Thành Lan khi trông thấy y hóa thành người hơi run run, con ngươi màu đen lóe lên kinh ngạc cùng nghi ngờ.

Tâm Linh Giang liền trầm xuống.

Y vẫn luôn thẳng thắn thành khẩn đến gần như trần trụi mỗi khi đối mắt với nam nhân, thế nhưng lúc này lại co rụt lại, rời đi tầm mắt, dẫm lên lưng một con chim, thân mình đột nhiên chìm mạnh xuống, duỗi tay bắt lấy tay áo Ân Thành Lan, cánh tay dùng sức, túm hắn kéo vào trong lồng ngực, một phen ôm thắt lưng hắn.

Rồi lập tức, cùng đáp lên lưng của bầy chim di cư.

Bầy chim cũng không thể hoàn toàn chống đỡ bọn họ, mà mang theo bọn họ chậm rãi hạ xuống một vùng cỏ hoang trống trải trong rừng rậm, sau đó từ từ tản ra, biến mất giữa không trung.

Trên vách núi hoàng đế trơ mắt nhìn một người bỗng nhiên xuất hiện cứu Ân Thành Lan, giấu vào trong cánh rừng rậm rạp, hắn được thị vệ dìu, cơ hồ muốn cuồng loạn kêu to lên.

Nhưng hoàng đế hé miệng, lại một tiếng đều không phát ra được, sắc mặt từ tái nhợt chuyển thành xanh tím, đôi môi run rẩy khó kìm.

Ăn vào kịch độc mà không chết, nhảy xuống vách đá vạn trượng cũng không chết, Thái tử thật sự là chiến thần bất tử trong miệng bá tánh mười năm trước hay sao, như thế nào đã bị đánh nhốt vào trong vực sâu địa ngục, còn có thể bò ra tới.

Nụ cười của Ân Thành Lan giống như một cái gai độc chui vào trong mắt hoàng đế, lạnh lùng mà tàn nhẫn xuyên thấu qua đầu, qua yết hầu hắn, chui vào trong ngực hắn, bốc cháy lên liệt hỏa hừng hực nơi đó, lại lạnh giá đến cứng hàm thấu xương, lôi kéo hoàng đế đi về nơi địa ngục không có ánh sáng, làm hắn lâm vào trong hoảng hốt, lâm vào trong ác mộng Ân Thành Lan tạo ra, khắp nơi đều nảy sinh sợ hãi.

Linh Giang thả Ân Thành Lan lên mặt đất, nam nhân cũng không thèm nhìn y, rũ mắt cụp mi, biểu tình hờ hững, lẳng lặng ngồi.

Linh Giang đứng ở một bên nhấp môi nhìn hắn, không biết là muốn nói cái gì, lại không thấy nói ra, một lát sau, y cũng đặt mông ngồi xuống, ngồi vào bãi cỏ cách Ân Thành Lan không xa, cúi đầu, dường như muốn phát tiết mà giật giật mớ cỏ bên chân, không hé răng.

Gió sột soạt thổi xuyên qua rừng cây, nơi xa, khoảng rừng bị hoàng đế phóng hỏa đã bốc lên luồng khói đen đặc, lắc lư xông thẳng lên bầu trời.

Không được bao lâu, Linh Giang đã đem lùm cỏ bên chân giật tung thành trụi lủi, vì thế, y thay đổi chỗ ngồi, ở cách Ân Thành Lan gần hơn một chút.

Linh Giang rầu rĩ sinh hờn, bực vì chính mình không trải qua suy nghĩ đã bại lộ thân phận, nhưng trong lòng lại không thấy hối hận quá nhiều, cho dù bại lộ thì thế nào, chẳng lẽ còn có thể thật sự nhìn Ân Thành Lan ngã chết à.

Linh Giang mặt không biểu tình đổi chỗ ngồi vài lần, cuối cùng lấy Ân Thành Lan làm trung tâm, đem mặt cỏ chung quanh quấy loạn thành một vòng, mắt thấy sắc trời sắp tối xuống, người Ân Thành Lan an bài phỏng chừng còn chưa tìm tới được nơi này, bèn vỗ vỗ tay, đứng lên, cũng không nhìn hắn, lung tung lưu lại câu "Ta đi tìm chút đồ ăn" rồi đi vào trong rừng.

Vẫn luôn như lão tăng nhập định, lúc này, nam nhân mới nâng mắt lên, những gì liên quan đến hoàng đế, đến mối thù thấu xương đẫm máu trong mắt Ân Thành Lan một lần nữa lại được giấu kín vào nơi sâu thẳm, chỉ để lại bóng lưng màu vàng nhạt dần dần biến mất của Linh Giang.

Ân Thành Lan giơ tay xoa xoa mắt, ở nơi đó rõ ràng còn lộ ra nỗi kinh ngạc không thể nào che giấu, hắn thân là Thái tử, thuở nhở đã được tiếp thu đạo lý "Vui buồn không hiện, tâm sự không để cho người biết", nhưng hiện giờ, Ân Thành Lan phát hiện bản thân có chút khống chế không được.

Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của mình, Ân Thành Lan cũng có thể biết hắn khiếp sợ cùng kinh ngạc tới cỡ nào, khi hắn quyết định viễn phó Tây Nam, toàn bộ đường lui cũng đã nắm trong lòng bàn tay, cho nên khi hắn nhảy xuống vách sâu, cũng thành thạo đem hoàng đế dọa đến nửa chết nửa sống.

Nhưng hắn lại không tính đến con chim nhỏ đột nhiên lao ra kia, càng không tính đến con chim nhỏ đó cư nhiên có thể hóa thành người, Ân Thành Lan còn nhớ rất rõ ràng khi hắn ở trong luồng gió rơi xuống cực nhanh, trông thấy cảnh tượng Linh Giang từ một nắm lông vàng nhỏ giãn ra rồi mau chóng trở thành một thiếu niên anh tuấn trước mặt hắn.

Cảm giác lạ lùng kỳ dị đánh sâu vào nhận thức mấy chục năm qua của hắn, làm hắn sinh ra một loại hoảng hốt không rõ ràng, thế nên khi vừa rơi xuống đất, hắn cũng không biết phải nói ra câu gì.

Vị thiếu niên cổ quái trên ba bức chân dung hắn thu được cất trong ngăn kéo thư phòng mười sáu cánh cửa sổ Thính Hải lâu, mạng lưới Ngự Phượng các như thế nào cũng không tra ra được, cư nhiên ở ngay bên cạnh hắn.

Ân Thành Lan rũ mi, mặc cho sóng to gió lớn nổi bùng lên trong mắt.

Linh Giang nói đi tìm ăn, quả thực là đi tìm, xách theo một con thỏ to mập mạp trở về.

Ân Thành Lan thoáng nhìn qua khóe mắt, trong lòng hơi hơi thở phào, chỉ sợ y lại mổ một đống sâu cho hắn ăn, thiếu chút nữa sầu chết rồi.

Linh Giang xách theo con thỏ, nhìn Ân Thành Lan, đôi môi mấp máy vài lần, vẫn chưa nói thành lời, đành phải ngồi xổm vùi đầu xử lý con thỏ trên mặt đất.

Thoạt nhìn, tư thế của y thực thành thạo, thủ pháp lật giở con thỏ rất linh hoạt, nhưng chỉ có nhìn kỹ mới có thể phát hiện, cái động tác gọi là lưu loát của y kia, ước chừng là xem ở đâu ra, chỉ biết được da lông, tinh túy bên trong một chút cũng chưa học được, con thỏ lật nửa ngày, lông lá trên người còn chưa có vặt sạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!