Chương 29: Đá Bắc Đẩu (11)

Edit + Beta: Jojo Nguyen

Hoàng đế Đại Kinh tin Phật, cho nên hương khói Phật môn cực kỳ sung túc, một trấn nhỏ trung bình trong thành cũng có thể thấy tăng lữ thiết đàn giảng kinh thuyết pháp.

Hoàng đế ngồi ở trong xe vuốt ve hộp gấm trên tay, nhớ tới lời trụ trì đại sư nói, mỉm cười hài lòng.

Nếu có thể phù hộ cho Đại Kinh thái bình thịnh trị, hắn tức sẽ trở thành minh quân, lưu danh sử sách, rạng rỡ thiên cổ.

Không có một sử sách nào lại đi ghi chép về những việc giết chóc nặng nề không thể lộ ra ngoài mà một minh quân đã làm trước khi hắn trở thành minh quân, bởi vì không cần hắn che đậy, thiên hạ cũng sẽ quên. Những bá tánh đơn thuần tầm thường đó, những sử quan dùng ngòi bút làm vũ khí đó, sẽ thay hắn minh oan, thay hắn che đậy.

Chỉ có tay nắm hoàng quyền, chí cao vô thượng mới có thể chiếm được đãi ngộ đó, cho nên vô số người tranh đoạt đến phá đầu cũng muốn có vị trí này, hắn cũng thế, huống hồ, hắn còn được như mong muốn ngồi lên vị trí này.

Trong lòng hoàng đế hoàn toàn là tự phụ, từ rèm cửa xe ngựa nhìn tăng nhân thiết đàn dưới gốc liễu cao to tươi tốt đầu phố, chờ hắn vì Phật Tổ thêm tiền dầu đèn rồi, chắc chắn Phật Tổ cũng sẽ quên đi hết thảy hắn làm trong quá khứ.

Nghĩ đến đây, hoàng đế gõ gõ vách thành xe.

"Bệ hạ?" Phùng Kính cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe.

Hoàng đế: "Nếu Tuệ Quang thiền sư sư đệ của trụ trì đại sư muốn vì trẫm giảng kinh, trẫm tự nhiên không thể phật ý tốt của người ta, ngươi đi an bài một chút, trẫm tắm gội thay quần áo xong liền đi gặp hắn."

Cả người Phùng Kính cứng đờ, ghìm chặt dây cương quấn trong tay, hầu kết lăn lộn, cắn răng tận lực làm cho ngữ khí mình như bình thường: "Bệ hạ, bên ngoài nhiều người hỗn tạp, ra ngoài đã lâu, còn thỉnh mau chóng hồi triều."

Hoàng đế nói: "Trẫm biết. Phùng thống lĩnh, ngươi đều mau dong dài giống An Hỉ công công rồi, nếu đồ trẫm đã tự tay lấy được, ngày mai liền khởi hành hồi cung, dừng lại thêm nửa ngày một ngày cũng không tính chậm trễ, đi truyền ý chỉ của trẫm đi."

Bên ngoài xe ngựa, Phùng Kính gian nan đáp lại, lồng ngực hắn có một phong thư Ân Thành Lan tự tay viết, lúc này lại như hàn băng, lôi kéo hắn rơi xuống dưới vực sâu, Phùng Kính há miệng hít thở, mới dường như từ trong kẽ động băng chui lên.

Hắn nắm chặt roi ngựa, đau đớn nói dưới đáy lòng: "Một lần cuối cùng... Một lần cuối cùng..." Tựa như lặp lại những lời này, hắn mới có thể tiếp tục đi tiếp.

Tắm rửa thay y phục, đốt hương rửa tay, hoàng đế đổi một bộ tăng bào của đệ tử tục gia đi gặp thiền sư.

Ngoài phòng có trọng binh trông coi, Phùng Kính cầm đao đứng ở một bên, gân xanh giữa cổ banh ra, cúi thấp đầu, vận hết toàn lực mới kìm cho mình không lên tiếng.

Trong phòng truyền đến tiếng mõ gỗ "Đốc đốc" ôn hòa, hoàng đế cố ý để người bên trong đợi một hồi, ung dung thong thả phất thẳng mép áo bào, lúc này mới đem một tay dựng trước ngực, làm thành hình kính Phật, đẩy cửa phòng ra.

Cánh cửa khắc hoa văn từ từ mở ra, có thể thấy trong phòng một tấm màn lụa mỏng rủ xuống, tung bay theo gió như sóng biển màu xanh, trong trướng mơ hồ có thể thấy một người ngồi ngay ngắn sau bức màn.

Cửa phòng phía sau khép lại, một tiếng cọt kẹt nhẹ nhàng không hiểu sao đánh vào lòng hoàng đế.

Ngực hắn trống rỗng, một thứ cảm giác khó có thể hình dung dâng trào khắp người hắn, siết lại cổ họng hắn.

Người sau màn lụa mỏng không phát ra chút âm thanh nào, lại làm cho hoàng đế theo bản năng sinh ra một kích động muốn lập tức xoay người rời đi.

Nhưng hắn không đi, kiêu hãnh và tự phụ của ngôi vị cao không cho phép hắn lùi đi một bước.

Hoàng đế nắm chuỗi Phật châu bằng gỗ tử đàn trong tay thật chặt, cuối cùng nâng bước đi vào trong phòng, vén từng lớp từng lớp màn rủ trên mặt đất, miệng nói: "Để đại sư chờ lâu, trẫm..."

Yết hầu bỗng nhiên như bị bóp lấy, lời nói còn dang dở biến mất trong đôi mắt trừng lớn vì kinh hoàng.

Hắn nhìn thấy Thái tử đã chết nhiều năm đang ngồi trên chiếc ghế ngọc thạch màu bích lục, huyền bào uốn lượn chấm đất, cách tầm tay bày một cái bàn nhỏ, pha một bình trà đắng thanh trong, mùi hương lượn lờ bay khắp phòng.

Như quanh năm trước đó, trong Đông Cung đại điện.

Ân Thành Lan kéo tay áo pha trà, mí mắt cũng chưa từng nâng một chút: "Hoàng huynh đến rồi, ngồi đi."

Trong nháy mắt đó, hoàng đế cửu ngũ chí tôn đột nhiên phát hiện, hóa ra đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn chỉ là một hoàng tử bình thường không đáng chú ý, mà người này vẫn như trước là tay giữ trăm vạn hùng binh điêu luyện thành thạo, không người nào có thể lấy tài lấy đức địch nổi: Thái tử Đại Kinh.

Trong phút chốc con mắt hoàng đế nổi lên tơ máu đỏ tươi, ngón tay gắt gao nắm chặt lấy Phật châu, biểu tình dữ tợn thở phì phò: "Ngươi cư nhiên... Không chết!"

Ân Thành Lan không nhanh không chậm nâng mí mắt lên, nhìn sắc mặt sợ hãi cả người run rẩy của hoàng đế, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: "Hoàng huynh còn ở trên nhân thế, bổn cung nào dám xuống địa ngục một mình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!