Chương 28: Đá Bắc Đẩu (10)

Edit + Beta: Jojo Nguyen

Ban đêm hôm ấy, Tề Anh cùng ba ảnh vệ dẫn theo hai mươi, ba mươi chim đưa tin, cùng với Linh Giang rời khỏi Tây Nam thành, đi về phía rừng Mi Tà cách sáu mươi dặm theo hướng Tây thành.

Trước khi đi, Linh Giang còn lưu luyến không rời, ngã xuống đầu gối Ân Thành Lan, nhìn chủ nhân ăn mặc chỉnh tề, chờ nghe chút lời hay từ miệng hắn.

Ánh nến chiếu lên gò má Ân Thành Lan, một nửa tươi sáng rực rỡ, nửa kia lại chìm trong bóng đen tối tăm, hắn lơ đãng vỗ vỗ tiểu hoàng điểu vẫn đang giương mắt tha thiết mong chờ nhìn hắn: "Đi thôi."

Tiểu hoàng điểu dùng cánh nhỏ vỗ vỗ mu bàn tay hắn đáp lại: "Chờ ta trở về."

"..."

Tây Nam lắm rừng sâu núi cao, vừa mới ra khỏi thành, Tề Anh liền dẫn người chui vào trong cánh rừng đen nhánh rậm rạp, hắn tiện tay thả một con bồ câu đưa thư ra, chợt lóe, rồi biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

Sau đó vươn tay dò vào trong một cái lồng tre, Linh Giang trong lồng trầm mặc nhảy lên ngón tay hắn, được hắn đặt lên bả vai.

Mặc dù đã từng cứu người này, Linh Giang vẫn không thân với hắn, Tề Anh thi triển khinh công nhanh chóng xuyên qua đám cây rừng, Linh Giang bắt lấy vải áo đầu vai hắn, dù lông chim bị gió thổi phất tứ tung, thân mình lại không chút lay động.

Tề Anh nghiêng đầu nhìn nó tán thưởng, thấp giọng giảng giải cho nó nghe tình hình rừng Mi Tà.

"Chúng ta trấn thủ bên ngoài cốc(*) Mi Tà đã nửa tháng có thừa, nơi đây chỉ có thể vào không thể ra, thời gian đã lâu, Bùi Giang Nam chưa chết, chắc chắn cũng đã đến nông nỗi đạn tẫn lương tuyệt(*), ngươi không cần lo không tìm được hắn, trước khi đi nhầm vào hắn đã có thương tích ở trên người, mùi máu tanh có thể hấp dẫn một lượng lớn đỉa trùng trong rừng, sau khi ngươi tiến vào hẳn sẽ rất dễ dàng tìm ra hắn."

((*)Cốc: hang núi, khe núi, đây là chỉ cửa ngõ vào trong rừng Mi Tà; (*)Đạn tẫn lương tuyệt: hết gạo sạch đạn, tình trạng trong chiến tranh, ý chỉ đã tài lực đã khô kiệt chờ chết)

Linh Giang không lên tiếng, tâm y đã trôi dạt đến trên người nam nhân ngồi dưới ánh nến trong tiểu viện.

Dưới bóng đêm Tây Nam thành, côn trùng ngâm xướng kêu vang, gió lay động bóng cây trước sân, chiếu đong đưa lên cửa sổ.

Liên Ấn Ca dâng lá trà cổ Tây Nam đặc biệt đỏ tươi lên, hương trà ngọt ngào quanh quẩn trong khói trắng nhàn nhạt cùng ánh nến chập chờn.

"Hắn sắp tới rồi." Liên Ấn Ca nói, đứng ở trước mặt Ân Thành Lan, trên mặt mày có vẻ do dự, lời muốn nói bị chặn trong cuống họng, lại không thể dứt khoát nói ra.

"Ngươi muốn nói cái gì?" Ân Thành Lan ngẩng đầu, thần sắc hắn đặc biệt bình tĩnh, thậm chí còn hướng tới lạnh lùng, ánh nến chiếu vào trong mắt hắn, rất mau lại chìm nghỉm xuống đôi mắt đen sâu thăm thẳm.

Liên Ấn Ca thấy hắn tâm vững như thạch, lại không trấn tĩnh theo, chỉ có cảm giác bấp bênh không có tiền đồ: "Tùy tiện đến đây, thật lỗ mãng, sơ sảy một chút, mệnh cũng mất."

Ân Thành Lan nhấp một ngụm trà lá, hương trà cổ đỏ tươi ngọt ngào kéo dài mãi về sau, nhưng hắn không uống nữa, so với ngọt, hắn càng thích vị đắng ngắt thanh trong hơn: "Đều đến đã đến, bây giờ ngươi lại khuyên ta nữa, có phải đã quá muộn rồi không."

Liên Ấn Ca kẹp khay đựng trà xuống cánh tay, dựa vào bên cạnh cửa: "Ta là đang cố gắng giãy giụa."

Ân Thành Lan nói: "Tâm ý ta đã định."

Liên Ấn Ca nói: "Giãy giụa thất bại, ta lui trước."

Nói xong, đem cái mâm ra sau lưng, chầm chậm thong thả đi ra ngoài.

Miệng nói lỗ mãng, lại một chút đều không sợ.

Không lâu sau, cửa phòng bỗng nhiên hé mở một khe nhỏ, gió cũng chưa tiến vào, lại nhẹ nhàng khép chặt lại, thình lình trong phòng nhiều hơn một bóng người, chính là giáo úy cản bọn họ dưới cửa thành lúc ban ngày.

"Phùng thống lĩnh, nhiều năm không gặp." Dưới ánh nến mờ nhạt Ân Thành Lan khẽ gật đầu, nhấc ngón tay chỉ sang hướng bên cạnh: "Ngồi đi."

Nụ cười bình tĩnh tự nhiên của hắn trong phút chốc như một mũi khoan phá tan lồng ngực của Phùng Kính, quá khứ khốc liệt cùng giãy giụa trường kỳ mà hắn tận lực áp chế từ sâu trong máu thịt năm xưa tuôn trào ra một mạch, máu tươi như suối, róc rách lưu thành mười năm tháng.

Phùng Kính vịn tay xuống góc bàn, gân xanh trên cánh tay căng lên, ngón tay cơ hồ lún vào trong bàn gỗ, nhìn Ân Thành Lan hồi lâu, mới rốt cuộc chậm rãi, kìm nén giọng thì thào: "Thái tử."

Ân Thành Lan thấy buồn cười, trong nụ cười lại lộ ra lưỡi kiếm lạnh lẽo như băng sương, trong mắt càng là thâm trầm đen nhánh: "Xưng hô này đã rất nhiều năm không ai gọi rồi."

Hắn nghiêng xuống phía dưới, tựa như lắng nghe tiếng gió vo ve ngoài cửa sổ: "Ta nhớ hắn ban cho ta thụy hào, tên gì nhỉ... Đúng rồi, Hoài Viễn vương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!